Ngày đó cưới nhau gần 2 năm mà chưa có con, mẹ chồng đã quỳ xuống van xin tôi ly hôn với chồng để anh đi tìm người khác, sinh con nối dõi cho gia đình.
Hồi mới về làm dâu, bà luôn nói dâu cũng như rể, trai cũng như gái, bà không có con gái nên sẽ xem tôi như con gái ruột. Nào mà ngờ chỉ mới qua 5 năm mẹ chồng đã lật mặt như vậy.
Mẹ chồng thuần tính, nhưng cả đời chưa chưa bước chân ra khỏi lũy tre làng nên khi lên thành phố chăm cháu, tôi và mẹ thường xuyên xảy ra xích mích vì bất đồng lối sống, từ nếp ăn nếp ở đến việc chăm sóc cháu. Nhiều lúc xót con, khó tránh khỏi có lúc tôi nặng lời với mẹ chồng.
Đang muốn nghỉ sớm sau chuỗi ngày dài chuẩn bị đám cưới thì thì mẹ chồng Trang xồng xộc xông vào. Bà đổ cả thùng bao bì xuống than ngắn thở dài với vợ chồng cô: Lỗ nặng! Đám cưới xong lỗ nặng!
Nghe thế mà tôi chạnh lòng buồn bã. Mẹ chồng chỉ muốn con trai ở gần mình, không nghĩ cho tương lai con cháu. Hình như bà còn có ý chê tôi, không thích ở một mình với con dâu nữa.
Anh chồng giải thích vì tiền chỉ đủ để duy trì chi tiêu sinh hoạt trong gia đình nên không thể cho vợ mua quần áo mới, anh cũng hứa sang tháng sẽ bù đắp cho vợ nhưng cô vẫn khóc lóc đòi ly hôn.
Thời gian này, mẹ chồng rất hay hỏi vợ chồng tôi chuyện tiền bạc mà không nói rõ là cần tiền vào việc gì. Cho đến một ngày, tôi lại phát hiện mẹ đang dúi tiền vào tay con dâu út.
Đi công tác 5 hôm, 2 bụi cây nở đầy hoa của tôi giờ chỉ còn mỗi gốc. Hỏi chồng mới biết tôi vừa đi công tác, mẹ đã xách dao ra chặt hai cây đó ném ra thùng rác.