Chẳng nói đâu xa, tôi đi chợ nấu cơm đã vất vả lắm rồi. Vậy mà tối về, con dâu còn tra hỏi giá các loại thực phẩm đã mua. Nhiều hôm chẳng biết vô tình hay cố ý nhưng nghe tôi nói xong, con bé chép miệng chê đắt.
Theo thời gian, vì khoảng cách tuổi tác, khác biệt về thói quen và quan niệm sống mà vợ chồng tôi và mẹ xảy ra nhiều xích mích, nhất là mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu ngày càng leo thang.
Hôm đó, tôi cố gắng hoàn thành công việc sớm nhất để về nhà, nhưng cũng mãi gần 7 giờ tối mới về tới nơi. Bước vào nhà, khoé mắt tôi cay cay khi thấy việc mẹ chồng làm.
Bình thường từ nhà tôi lên thành phố chỉ mất khoảng hơn 2 tiếng đi xe khách, nên tôi lên xe lúc 3 giờ chiều. Nào ngờ đi được nửa đường thì xe hỏng phải dừng lại sửa, thành ra 6 rưỡi tối tôi mới tới nơi.
Lúc đó tôi có chút giận. Trong lòng nghĩ 10 triệu đã nhiều rồi, bố mẹ chồng còn đòi hỏi đến vậy. Chưa kể bà còn nhắc tới việc từng cho chúng tôi vay tiền nữa chứ.
Ông bà còn bảo sau khi kết hôn, tôi nhất định phải nuôi thằng bé. Bởi chẳng có ai bằng mẹ cả. Ông bà cũng suy nghĩ thoáng và sẽ không bao giờ phân biệt đối xử.