Mới mổ xong ngày nào mẹ chồng cũng nấu cá cho ăn, tôi định đổ đi nhưng nhìn tường bếp liền hối hận
Khi mẹ chồng ra ngoài, tôi liền mang đĩa cá xuống nhà bếp đổ vào thùng rác. Lúc định ốp quả trứng ăn để đổi khẩu vị, tôi lại thấy hối hận với việc mình vừa làm khi nhìn thấy thứ dán trên tường bếp.
Khi yêu, tôi mới biết điều kiện gia đình chồng không mấy khá giả, hoàn toàn khác biệt so với nhà tôi. Bố anh qua đời sớm, hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống. Sau này anh đi học đại học trên thành phố, tốt nghiệp rồi ở lại đây làm việc luôn. Mẹ anh thì sống một mình ở quê. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng điều kiện gia đình sẽ là trở ngại cho tình yêu của hai đứa.
Yêu nhau 3 năm, chúng tôi đưa nhau về nhà ra mắt và nhận được sự chấp thuận của gia đình hai bên. Thương con gái, bố mẹ tôi cho hai đứa một căn chung cư để ổn định, nhờ đó mà chúng tôi không bị áp lực mấy về kinh tế.
Sau khi lấy nhau, chồng vẫn ân cần, quan tâm và chăm sóc cho tôi như hồi còn yêu khiến tôi vô cùng hạnh phúc. Cưới hơn một năm, tôi mắc bệnh nặng phải phẫu thuật. Bác sĩ dặn xuất viện rồi vẫn phải ở nhà tĩnh dưỡng thêm, nhưng chồng công việc bận rộn không thể túc trực bên tôi mãi được. Hết cách, trước khi tôi phẫu thuật, chồng đã gọi điện cho mẹ anh ở quê lên chăm sóc tôi. Bà đồng ý, lo lắng khăn gói bắt xe lên thành phố luôn.
Thú thực, ban đầu tôi cũng hơi ngại khi để mẹ chồng chăm mình. Nhưng, mẹ lại chẳng ngại gì cả. Mẹ bón cho tôi từng thìa cháo, cũng chẳng ngại vệ sinh cơ thể giúp tôi, rồi cẩn thận hỏi bác sĩ từng chút một, nào là cần kiêng khem cái gì, vận động ra sao, bao giờ hồi phục,…
Nằm trên giường bệnh nhìn mẹ chạy đôn chạy đáo vì mình, tôi thực sự rất cảm động. Tuy nhiên sau khi xuất viện về nhà, ngày nào mẹ chồng cũng nấu cá cho tôi ăn, ít nhất một bữa trong ngày sẽ có cá. Ban đầu tôi vẫn ăn được, nhưng ăn nhiều quá khiến tôi phát ngán, đến mức nhìn thấy hoặc ngửi thấy mùi đã buồn nôn rồi.
Một hôm, vì không chịu nổi nữa nên nhân lúc mẹ chồng ra ngoài, tôi liền lén mang xuống bếp đổ. Để tránh mẹ phát hiện, tôi còn cẩn thận cho vào túi bóng đen rồi mới vứt vào thùng rác. Lúc định ốp quả trứng ăn để đổi khẩu vị, tôi lại thấy hối hận với việc mình vừa làm khi nhìn thấy thứ dán trên tường bếp.
Đó là những tờ giấy nhớ ghi những thứ tôi không thích ăn, những món cần kiêng khem do bác sĩ dặn dò, ngoài ra còn có rất nhiều công thức nấu các món về cá. Khi đang chưa hiểu tại sao mẹ chồng lại cầu kỳ ghi chép như vậy thì bà đã trở về. Thấy tôi đứng trong bếp, mẹ chồng hoảng hốt chạy lại hỏi với giọng điệu đầy lo lắng.
- Sao con lại xuống giường rồi? Con cần gì, muốn ăn gì cứ bảo mẹ là được, mẹ mang vào phòng cho con.
Tôi xua tay bảo không sao rồi hỏi mẹ về những tờ giấy khi công thức nấu ăn dán trên tường bếp. Mẹ cười hiền từ nói:
- Mẹ thấy con mệt chẳng thiết tha ăn uống nên mới hỏi thằng Minh (tên chồng tôi) là bình thường con thích ăn gì. Nó bảo con thích ăn cá cho nên mẹ mới lên mạng tra cứu nhiều công thức khác nhau để nấu cho con ăn. Có món nào con không thấy ngon à? Không ngon cứ bảo mẹ để mẹ đổi.
Mắt tôi cay xè khi nghe mẹ nói. Hóa ra mẹ biết con dâu thích ăn cá nên mới tốn công tốn sức tìm tòi, nấu cho tôi ăn. Vậy mà tôi lại không hiểu tấm lòng của mẹ, còn thầm trách bà. Nắm lấy đôi bàn tay gầy gò, nhăn nheo của mẹ chồng, tôi mỉm cười lắc đầu.
- Không, mẹ nấu ngon lắm. Tay nghề của mẹ là số một. Nhưng mẹ ơi, dạo này con ăn nhiều cá rồi, mẹ đổi món cho con nhé. Để xem mẹ nấu món khác có ngon như món cá không nào.
Mẹ cười hạnh phúc, đồng ý với yêu cầu của tôi rồi dặn tôi về phòng nằm nghỉ. Nói thật, gia đình tôi tuy giàu có nhưng vì bố mẹ bận bịu với công việc nên từ nhỏ đến lớn, mỗi khi tôi ốm thường chỉ có cô giúp việc chăm sóc. Giờ được mẹ chồng chăm chút từng li từng tí, tôi rất hạnh phúc và thầm cảm thấy may mắn khi có một người mẹ chồng tốt như vậy.
Từ lúc ấy, tôi tự hứa với lòng mình sau này phải đối xử thật tốt với mẹ chồng, cũng muốn bàn với chồng để mẹ sống cùng vợ chồng tôi luôn. Dù gì mẹ cũng chỉ có mỗi chồng tôi là con, mẹ lại có tuổi rồi, ở cùng vợ chồng tôi sẽ tiện chăm sóc mẹ hơn.