Mẹ chồng đau mắt, con dâu trầm ngâm rồi nói một câu khiến tôi uất ức bỏ đi
Chẳng nói đâu xa, tôi đi chợ nấu cơm đã vất vả lắm rồi. Vậy mà tối về, con dâu còn tra hỏi giá các loại thực phẩm đã mua. Nhiều hôm chẳng biết vô tình hay cố ý nhưng nghe tôi nói xong, con bé chép miệng chê đắt.
Ngồi viết những dòng tâm sự này mà lòng tôi nặng trĩu. Chỉ mấy tháng trước đây, tôi đã từng rất háo hức để về chung sống cùng con trai và con dâu. Nhưng đến giờ phút này, tôi đứng ở thế tiến thoái lưỡng nan. Đi thì không còn chỗ nào để đi, mà về thì giận con dâu và con trai nhiều lắm.
20 năm trước, chồng tôi qua đời. Kể từ đó, một mình tôi gồng gánh nuôi 2 con ăn học. Bây giờ cả 2 đứa đều đã có gia đình, công việc cũng ổn định và đang sống ở thành phố.
Trước đây, tôi tính dù có thế nào cũng sẽ ở quê để còn hương khói cho chồng. Nhưng cuối năm ngoái, tôi ốm một trận rõ nặng. Con cái cứ phải xin nghỉ để vào viện chăm mẹ khiến tôi bắt đầu có ý định lên ở với con trai. Mà chính con tôi cũng giục mẹ đấy chứ. Tôi vừa khỏi ốm, nó đã về tỉ tê:
"Mẹ lên ở với con là đang nghĩ cho con đấy. Bây giờ bố không còn, lúc trái gió trở trời mẹ biết gọi ai? Hàng xóm họ tốt thật nhưng họ cũng có cuộc sống riêng của mình chứ".
Tôi cũng lăn tăn lắm. Nhiều người xung quanh tôi đi lên ở với con nhưng rồi có được đâu. Đi vài tháng hay 1 năm là lại về. Vì thời bây giờ con dâu chẳng sợ mẹ chồng mà là mẹ chồng sợ con dâu mới đúng.
Thế rồi khi tôi quyết định lên ở chung, con trai lại muốn đổi nhà to hơn. Nó nói giờ nhà thêm người, ở chỗ cũ thì chật hẹp quá. Chi bằng tôi bán mảnh đất ở quê để góp tiền cho vợ chồng nó mua căn nhà mặt đất. Số tiền còn dư thì tôi cứ gửi ngân hàng rồi lấy lãi hàng tháng mà tiêu.
Nghe con nói có lý, lại nghĩ sau này đằng nào cũng cho con cả. Thế nên tôi quyết định bán đất lên thành phố ở cùng con trai. Lúc mới đầu thì mẹ con vui vẻ lắm, con dâu cũng rất niềm nở với tôi. Nhưng vài tháng trở lại đây, khi tôi đã hết vốn để góp vào tiền ăn, con bé bắt đầu tỏ ra khó chịu.
Chẳng nói đâu xa, tôi đi chợ nấu cơm đã vất vả lắm rồi. Vậy mà tối về, con dâu còn tra hỏi giá các loại thực phẩm đã mua. Nhiều hôm chẳng biết vô tình hay cố ý nhưng nghe tôi nói xong, con bé chép miệng chê đắt.
Đợt này nhà nào cũng có người đau mắt. Có lẽ tôi đi chợ, tiếp xúc nhiều người nên mấy hôm trước bị lây. Vừa thấy mẹ chồng có dấu hiệu đau mắt đỏ, con dâu tôi liền bóng gió:
"Bọn trẻ con mà đau mắt thì tội nghiệp lắm. Hay là mẹ xuống nhà kho ở tạm mấy hôm đi. Bao giờ khoẻ rồi lại lên phòng ở bình thường. Chứ bọn con đi làm, 2 cháu đi học mà bị đau mắt thì chẳng làm ăn được gì".
Liếc sang nhìn con trai, tôi không thấy con phản ứng gì. Thậm chí, con tôi còn nói dạo này dịch đau mắt căng thẳng, cứ cách ly như vậy cũng là ý kiến hay. Buồn quá mọi người ạ. Mẹ bị đau mắt, việc đầu tiên mà con tôi cần phải hỏi là xem mẹ có đau lắm không, cần đến viện khám hay thuốc thang gì không. Đằng này vợ chồng nó chẳng để ý gì đến người mẹ già là tôi, chỉ lo vợ chồng con cái bị lây bệnh.
Tối ấy nằm ở nhà kho, tôi chạnh lòng nên bỏ sang nhà con gái luôn. Thế mà buồn một điều là mẹ chồng đi mấy ngày nhưng nó chẳng gọi hỏi thăm lấy một lần. Bây giờ tôi muốn về quê ở nhưng nhà đã bán rồi. Sống chung với con gái thì ngại với con rể, còn đến nhà con trai thì phải nhịn con dâu như nhịn cơm sống. Mọi người cho tôi xin lời khuyên, tôi nên làm gì lúc này đây?