Vô tình nghe bà dặn cháu không được nhắc đến ông bà ngoại, tôi thầm thấy may mắn vì có mẹ chồng tốt
Nghe cuộc trò chuyện của hai bà cháu, tôi bật khóc nức nở, nhưng phải cố gắng kìm nén để không phát ra thành tiếng.
Mệt mỏi lê thân về tới nhà, vừa bước vào cửa tôi đã vô tình thấy mẹ chồng đang thì thầm chuyện gì đó với đứa con trai 7 tuổi của tôi trong phòng ngủ. Không nén nổi tò mò, tôi đứng ngoài cửa nghe thử. Hóa ra, mẹ chồng đang nhắc con trai tôi không nhắc đến ông bà ngoại trước mặt tôi.
- Bà dặn, con đừng nhắc tới ông bà ngoại trước mặt mẹ nhé. Mẹ sẽ buồn lắm đấy. Ông bà ngoại của con đã qua đời rồi. Người đã mất thì không thể quay lại, nên từ nay về sau con không thể gặp ông bà ngoại được nữa.
Mẹ con tuy mất đi 2 người yêu thương, nhưng vẫn còn ông bà nội và bố mà đúng không? Ông bà sẽ yêu thương mẹ con thay phần ông bà ngoại luôn. Mà bà nghe nói, người sau khi mất sẽ biến thành sao trên trời. Mặc dù con không thể gặp hay nói chuyện với ông bà nữa nhưng mỗi lần nhớ ông bà ngoại, con có thể nhìn lên trời nói là ông bà có thể nghe thấy đấy.
Mẹ chồng nói với giọng điệu rất dịu dàng và tự nhiên khiến tôi đứng ngoài cửa không khỏi xúc động rơi nước mắt.
Bố mẹ tôi mới qua đời cách đây không lâu vì tai nạn giao thông. Một lúc mất đi hai người thân yêu nhất khiến tôi đau đớn, gục ngã. Người mất cũng đã mất, người ở lại vẫn phải sống tiếp, biết là vậy nhưng tôi vẫn không thể gượng dậy nổi sau cú sốc này.
Để tôi sớm ngày nguôi ngoai nỗi đau mất đi người thân, chồng thường xuyên đưa cả gia đình ra ngoài dạo chơi. Anh và bố mẹ chồng cũng giấu luôn ảnh và di vật của bố mẹ để tránh tôi thấy vật lại nhớ người. Họ cũng hạn chế nhắc về nhà ngoại trước mặt tôi luôn.
Khoảng 1 tháng sau khi bố mẹ qua đời, tôi mới sốc lại được tinh thần và đi làm trở lại. Nhưng nỗi đau mất người thân thật khó nguôi ngoai. Tránh để cả nhà lo lắng, buồn theo, tôi luôn gượng cười, cố tỏ ra là mình ổn.
Tuy nhiên, con trai hồn nhiên lại thỉnh thoảng hỏi về ông bà ngoại. Những lúc đó, nước mắt tôi cứ chực trào. Có lẽ vì vậy mà mẹ chồng đã dặn riêng con trai tôi như thế.
Trước những lời dặn dò của bà nội, con trai tôi hồn nhiên hỏi lại:
- Thế khi cháu lớn lên thì bà cũng qua đời luôn ạ?
- Bà sẽ sống để chờ cháu nội của bà lấy vợ nữa chứ.
Câu nói này của mẹ chồng khiến tôi bật khóc nức nở, nhưng phải cố gắng kìm nén để không phát ra thành tiếng, tránh làm phiền tới hai bà cháu ở trong phòng.
Tôi đã làm dâu của mẹ hơn 10 năm rồi. Còn nhớ mấy năm đầu về làm dâu, mãi mà tôi chưa có tin vui, họ hàng làng xóm ai cũng xì xào, bàn tán, nói tôi là “cau điếc”. Mỗi lần như thế, mẹ chồng đều đứng ra bênh vực rồi động viên con dâu:
- Y học giờ tiến bộ lắm, nếu không thể sinh thường thì làm thụ tinh nhân tạo. Nếu không được nữa cũng chẳng sao, mẹ chỉ cần hai vợ chồng con yêu thương nhau, sống hạnh phúc là đủ rồi.
Sau đó, vợ chồng tôi làm thụ tinh nhân tạo mới có được đứa con này.
Biết con dâu và con trai đi làm mệt nhọc, mẹ chồng luôn chủ động giúp đỡ chúng tôi. Khi cháu còn nhỏ, mẹ luôn thức đêm trông con hộ tôi. Khi cháu đến tuổi đến trường, sáng nào bà cũng vào phòng sớm để gọi cháu dậy và đưa cháu đi học đúng giờ. Mặc cho thời tiết rét buốt, mẹ đều không quản ngại vất vả.
Mẹ chồng luôn coi tôi như con gái, luôn để ý tới tâm trạng và suy nghĩ của tôi. Nay lại nghe bà dặn dò cháu như thế, tôi vừa buồn vừa cảm thấy may mắn. Buồn vì vô tình nhớ về bố mẹ đã khuất của mình, thấy may mắn vì có một người mẹ chồng tốt.