Bị mẹ chồng đuổi khỏi nhà đêm tân hôn, thấy thứ trong túi xách tôi mang ơn bà cả đời
Khi thấy tôi về ra mắt, bố mẹ anh không phản đối nhưng cũng không vui mừng.
23 tuổi tôi lên xe hoa về nhà chồng. Thú thực, thời điểm đó tôi chưa sẵn sàng nhưng nhỡ “vượt rào” rồi có bầu nên đành về thưa chuyện với gia đình hai bên xin cưới.
Chẳng là khi gặp Tuân, tôi mới bước chân ra khỏi một cuộc tình chưa bao lâu. Tôi đồng ý yêu anh cũng chỉ vì lần ấy hai đứa nhỡ lên giường với nhau trong cơn say, khi tỉnh dậy anh muốn chịu trách nhiệm nên tôi đành tặc lưỡi thử yêu xem sao.
Thực ra tôi hoàn toàn có thể từ chối anh, nhưng cách để quên đi một người nhanh nhất là yêu người khác. Chính vì vậy tôi mới nhận lời làm người yêu của Tuân, nên có thể nói anh chỉ là người thay thế.
Tuy nhiên, thời gian trôi qua, tình cảm tôi dành cho anh dần nảy nở. Hẹn hò được 4 tháng, tôi dính bầu nên anh đưa về xin cưới.
Tuân đã 29 tuổi, chẳng còn sớm để lập gia đình, nhưng bố mẹ anh lại chẳng tỏ ra niềm nở, phấn khởi khi chuẩn bị có con dâu cháu nội. Nhưng, họ cũng không phản đối hay trách mắng gì tôi và anh cả.
Đám cưới được ấn định sau ngày ra mắt khoảng hơn 1 tháng, nhưng 2 tuần trước cưới lại có không biết bao nhiêu chuyện xảy ra. Tôi vô tình phát hiện Tuân không những ham mê cờ bạc mà còn trăng hoa.
Khi hẹn hò với tôi, anh vẫn qua lại với 2-3 cô gái khác, chẳng qua tôi nhỡ dính bầu nên anh mới đành dẫn tôi về ra mắt. Lúc tôi phát hiện, anh van nài và hứa sẽ thay đổi nên tôi tin. Nào ngờ trước cưới 2 tuần tôi lại phát hiện anh đang nhắn tin tán tỉnh một cô gái khác.
Nản quá, tôi mắng anh một trận. Trong lúc to tiếng, Tuân nổi khùng hất mạnh tôi ra làm tôi ngã đập bụng vào cạnh bàn dẫn đến xảy thai. Uất nghẹn, nhưng đám cưới đã chuẩn bị xong xuôi, chuyện cưới xin đã báo hết cho anh em, bạn bè thân thiết, nếu hủy hôn gia đình tôi không biết giấu mặt vào đâu nên tôi đành nhắm mắt đưa chân.
Đêm tân hôn, tôi về phòng tắm rửa xong xuôi rồi mà 10 giờ tối chồng vẫn ở dưới nhà ăn uống, nhậu nhẹt với bạn bè. Sau đó, anh lại cùng hội bạn đi hát karaoke.
Anh nhắn tôi bảo 1 giờ sáng sẽ về, nhưng đợi mãi chẳng thấy chồng đâu, gọi điện anh cũng không nghe máy. Chán nản, tôi định đi ngủ trước thì mẹ chồng lại gọi cửa.
Mẹ xông thẳng vào phòng, cầm túi đồ tôi mới mang sang ban sáng khi về nhà chồng rồi kéo tay tôi ra cổng. Vừa kéo bà vừa nói:
- Đi đi, cô đi ngay. Muốn hạnh phúc, yên ổn thì rời khỏi nhà tôi ngay.
Ra đến cổng, bà đóng sập cửa lại nhất quyết không cho tôi vào mặc tôi gặn hỏi lý do, van xin. Sau đó bà lạnh lùng bước vào trong nhà, tắt hết điện.
Không biết chuyện gì đã xảy ra, tôi gọi cho chồng nhưng không được. Cuối cùng, tôi đành bắt taxi ghé vào khách sạn ngủ tạm một đêm.
Lúc xuống xe tìm ví trả tiền, tôi bỗng thấy trong túi xách có một bọc nilong đen ở trong. Mở ra xem mới thấy bên trong là 5 chỉ vàng và lá thư tay mẹ chồng viết:
- Mẹ định giữ im lặng nhưng mẹ cũng là phụ nữ, mẹ không nỡ thấy con chịu khổ. Mẹ biết con cũng không phải thật lòng yêu thằng Tuân, chẳng qua vì cái thai nên mới cưới. Nếu con còn cái thai, mẹ sẽ giữ con lại làm dâu để đứa trẻ sinh ra có bố có mẹ. Nhưng giờ cái thai không còn, con nên rời đi, từ bỏ cuộc hôn nhân này đi.
Tuân giống bố nó, ham chơi, cờ bạc, gái gú, sống không có trách nhiệm và đang nợ một khoản tiền lớn. Mẹ sống đến tuổi này không có lấy một ngày bình yên, nên mẹ không muốn nhìn con đi vào vết xe đổ của mẹ khi không có ràng buộc. Mẹ chẳng có nhiều, chỉ có mấy chỉ vàng coi như bù đắp cho con.
Đọc lá thư mẹ chồng viết mà nước mắt tôi tuôn rơi. Thay vì ghé vào khách sạn, tôi bắt taxi chạy thẳng về nhà ngoại luôn. Ngày hôm sau viết đơn ly hôn gửi đến nhà chồng để anh ký.
Vì là người trăng hoa, sống thiếu trách nhiệm nên Tuân không hề níu kéo tôi, thẳng tay ký vào đơn ly hôn luôn. Do đó, chúng tôi ly hôn rất suôn sẻ.
Mới đó mà 3 năm đã trôi qua, giờ tôi đã lập gia đình và tìm được hạnh phúc mới. Nghĩ đến mẹ chồng cũ, tôi vẫn thầm biết ơn bà. Nếu như ngày đó bà không đuổi tôi ra khỏi nhà trong đêm tân hôn, có lẽ tôi đã lãng phí 3 năm thanh xuân và mỗi ngày phải rửa mặt bằng nước mắt rồi.