Đằng nào mẹ cũng lên rồi nên hai vợ chồng thuyết phục mẹ ở lại đây một thời gian để chúng tôi được tận hiếu với bà, chứ bây giờ sức khỏe chưa ổn định, chúng tôi không yên tâm để mẹ ở một mình dưới quê. Nói mãi mẹ chồng mới đồng ý ở lại.
Ngay từ khi tôi mang thai, mẹ chồng đã không ưng và bắt bỏ vì bà tin lời thầy bói rằng đứa trẻ này có số khắc cha. Dĩ nhiên tôi không tin nên khăng khăng giữ lại con bằng được.
Thấy bọc đồ ăn còn khá ngon và mới, có cả bánh kẹo, đồ ăn vặt, đồ khô nên tôi đưa tay nhận lấy. Chồng cũ cười chế giễu khinh bỉ rồi bảo tôi nhanh biến đi cho khuất mắt anh ta.
Hai năm qua anh không đoái hoài, giờ lại tỏ vẻ ân cần khiến tôi khó lòng chấp nhận, nhưng vì con muốn gặp bố nên tôi đành đồng ý cho bố con đi chơi với nhau.
Suốt cả tuần sau khi biết tin chị dâu mắc bệnh nan y, không khí trong nhà tôi lúc nào cũng như đưa đám. Chị dâu khóc đến cạn nước mắt, anh tôi thì gầy rộc đi vì lo nghĩ và thương vợ.
Suốt dịp Tết anh không đến nhà tôi chúc Tết. Tôi hơi chạnh lòng nhưng nghĩ chắc Chiến đang xoay xở tiền nong để ra Giêng mang sính lễ đến hỏi cưới mình. Ai ngờ mùng 5 thì Chiến đột ngột xuất hiện.
Anh dứt lời mẹ tôi chưa kịp trả lời thì cánh cửa phòng cấp cứu đã đóng sầm lại. Chị dâu đã khóc ướt nhòe cả mặt vì thương chồng và cũng vì nghe được câu nói của anh với mẹ.