Con trai tôi chi cho tôi 30 triệu tiền viện phí, trong khi con gái chỉ có thể góp 8 triệu. Nhưng trong lòng tôi, số tiền 600 triệu từ đền bù giải phóng mặt bằng sắp nhận được đã có chủ.
Ngày hôm kia, Huyền kêu mất chiếc dây chuyền trị giá 50 triệu được bạn trai tặng. Chị ấy đã lục tung cả phòng nhưng không thấy. Sau đó qua phòng tôi lục đồ, điều sốc nhất là chiếc dây chuyền lại ở trong đống sách vở của tôi.
Khi thủ tục sang tên còn dở dang thì mọi người đã vội vã quay trở về nhà, chỉ còn mỗi vợ chồng anh cả đã nghỉ hưu, không bận rộn gì, ở lại chăm sóc bà.
Biết thời gian của mình không còn nhiều, trước khi nhắm mắt xuôi tay, bố tôi đã tặng cho cô giúp việc một cuốn sổ tiết kiệm như một lời cảm ơn vì đã chăm sóc ông trong suốt 5 năm qua.
Cách đây vài tháng là kỷ niệm một năm ngày cưới của hai vợ chồng. Tôi đã hy vọng sẽ nhận được một bất ngờ lãng mạn từ chồng, nhưng anh lại quên mất ngày đặc biệt này.
Dù bố đã dặn dò rõ ràng, nhưng mẹ kế và anh trai kế cũng là một phần quan trọng trong cuộc đời của bố tôi, họ đã cống hiến rất nhiều cho gia đình này. Vì vậy, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định chuyển một nửa số tiền đó cho mẹ kế.
Khi biết bố tôi nằm viện và không có tiền điều trị, vợ cũ đã chủ động đề nghị chi trả viện phí với lý do ông là ông nội của con trai. Tổng cộng tốn 1 tỷ đồng.
Ngày con mừng nhà mới, nhìn ngôi nhà to lớn đồ sộ mà tôi hạnh phúc, sung sướng, từ nay không còn phải lo lắng cho đứa con này nữa và có thể yên tâm hưởng tuổi già.