Cách đây một thời gian, mẹ vợ bị bệnh phải nhập viện. Bà nằm viện cả tuần mà tôi không thể vào thăm vì khi ấy tôi đang đi công tác. Lúc đi công tác về, mẹ vợ đã xuất viện về nhà rồi.
Sau hơn 1 năm ly hôn, khi biết đời này không thể sống thiếu Nga, tôi đã đến nhà tìm cô ấy. Nhưng khi bước vào trong nhà, tôi đã suy sụp khi thấy cảnh bên trong.
Sau 9 tháng 10 ngày mang thai, tôi hạ sinh một cậu con trai kháu khỉnh. Nhưng điều lạ là sau khi tôi sinh con, bố mẹ chồng lại chẳng thèm đến thăm tôi, gặp mặt cháu nội đầu lòng.
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông xuất hiện trước mặt tôi. Người ấy nở nụ cười ấm áp, tạo cho tôi cảm giác thân thiện lạ kỳ. Tuy nhiên, khi ánh mắt tôi chạm vào mắt người đàn ông ấy, tôi ngay lập tức chết lặng.
Mẹ chồng điếng người, có lẽ vì đây là lần đầu tiên tôi dám lớn tiếng với bà. Rồi bà nhìn tôi chằm chằm, hỏi tại sao lại nói như thế. Giận đến run người, tôi không kiêng nể gì nữa mà nói hết những ấm ức cất giấu bao nhiêu năm qua.
Đúng lúc chúng tôi chuẩn bị trao nhẫn cưới thì vợ cũ và con trai đến. Vừa nhìn thấy chúng tôi, vợ cũ đã lao đến mắng tôi xối xả bằng những lời lẽ vô cùng khó nghe.
Hôm chủ nhật vừa rồi, gia đình tôi rất bất ngờ khi vợ chồng anh Hưng về quê đột xuất. Mọi người càng sốc hơn khi anh phải ngồi xe lăn và mất 1 bên chân. Tôi và mẹ không cầm được nước mắt, lao đến ôm anh mà khóc.
Nghe lý do chị gái đưa ra làm bố mẹ tôi tức nghẹn, còn tôi rất thất vọng về người chị mà luôn kính trọng bấy lâu nay. Không ngờ chị lại có suy nghĩ ích kỷ hẹp hòi đến vậy.