Buồn nhất là chồng tôi, dù vợ vất vả là thế nhưng chưa bao giờ anh biết trân trọng, thương yêu. Vậy mà anh còn suốt ngày càm ràm, chê trách so vợ với em dâu, nói tôi vụng đoảng, không bằng một phần em ấy.
Biết rằng không thuyết phục được tôi, bố mẹ đành ngó lơ để tôi tự do quyết định chuyện tình cảm. Ông bà không ra sức phản đối như trước nhưng cũng không vui vẻ, hoan hỉ gì.
Đơn ly hôn nhanh chóng được gửi ra tòa. Lần hòa giải thứ nhất tòa dành cho chúng tôi không có kết quả. Đêm trước ngày tòa hẹn tới hòa giải lần 2 để quyết định ly hôn hay không, biến cố bất ngờ ập tới với vợ chồng tôi.
Sau khi ra viện, tôi chủ động đưa mẹ về chăm vì bà đã không còn khả năng đi lại. Con gái của bà ở bên nước ngoài, mỗi năm chỉ về 2 lần. Vậy nên hàng tháng, cô ấy lại gửi cho tôi tiền phí sinh hoạt của mẹ.
Quả thật sau cưới, Sơn không khiến tôi phải thất vọng. Anh luôn yêu thương, chiều chuộng tôi hết mực. Sơn kiếm ra tiền, anh chi không tiếc tay cho vợ. Chỉ cần tôi nói thích, thứ đó dù có đắt cỡ nào anh cũng sẵn sàng mua tặng.
Sau khi ly hôn chồng cũ chẳng ngó ngàng gì đến mẹ con tôi, thi thoảng gửi cho con trai 1-2 triệu sắm đồ chứ tiền chu cấp hàng tháng không hề có đồng nào. Vậy mà khi tôi chuẩn bị tái hôn, anh ta lại hào phóng gửi mừng 100 triệu.
Tôi đã cầm kết quả ấy mà không dám nói cho chồng. Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi gọi cho chị gái và muốn chị trả con. Chỉ cần chị ấy gật đầu, tôi sẽ kể hết mọi chuyện cho chồng và mong anh yêu thương con tôi như con ruột.