Tuần vừa rồi, mẹ chồng bị mất đột ngột và vợ chồng tôi vội vàng về lo hậu sự cho bà. Trong lúc mọi người đang đau buồn và lo chuyện cho mẹ thì chồng tôi lại lén lút vào phòng của bà để lục lọi đồ tìm tài sản.
Vợ tôi thường chê tôi là khúc gỗ, cô ấy nói tôi là kẻ không có tế bào lãng mạn và không tinh tế, không hiểu phong tình. Mỗi lần như vậy, tôi chỉ biết im lặng chịu đựng rồi xin lỗi vợ tôi.
Các chị tôi học hành giỏi giang, có công việc tốt, còn tôi học kém, cố lắm xong cấp 2, sau đó đi làm. Suốt 11 năm qua, tôi đi làm nhưng tiền nuôi bản thân không đủ, tháng nào cũng phải ngửa tay xin tiền bố mẹ hay các chị để chi tiêu sinh hoạt.
Mỗi tháng, vợ tôi đều gửi tiền lương của cô ấy về cho bố mẹ vợ với lý do là báo đáp công ơn sinh thành, tỏ lòng hiếu thảo. Chi phí sinh hoạt trong gia đình từ học phí của con, trả góp khoản tiền mua nhà cho đến các khoản chi tiêu hàng ngày, cơ bản đều phụ thuộc vào thu nhập của tôi.
Gần đây, bố tôi gọi điện thông báo rằng em trai đã tìm được một cô gái tốt và chuẩn bị kết hôn. Tôi thật sự mừng cho em. Tuy nhiên, bố cũng hỏi tôi có thể giúp em trai 50 triệu để tổ chức đám cưới không.
Khi mở quà, tôi vui mừng nhận được sợi dây chuyền mà tôi đã nhắc đến nhiều lần, nó trị giá 15 triệu đồng. Tuy nhiên, niềm hạnh phúc của tôi bỗng chốc tan biến khi mẹ chồng xuất hiện, như một bức tường chắn giữa tôi và niềm vui của mình.
Chúng tôi đã cố gắng vay mượn khắp nơi, nhưng đều bị từ chối. Khi cả hai gần như tuyệt vọng và chuẩn bị đưa mẹ chồng về quê, từ bỏ việc điều trị thì tôi nhận được một 200 triệu từ một tài khoản lạ chuyển đến.
Em gái chồng dường như vẫn không tin, vì ánh mắt em nhìn tôi đầy nghi ngờ. Cũng phải thôi, ai cũng sẽ thấy lạ khi ví của mình lại xuất hiện ở nơi không quen thuộc.
Một ngày nọ, khi trở về nhà sau giờ làm việc, tôi thấy một hộp quà đặt trước cửa. Mở ra, tôi phát hiện người gửi là chồng cũ. Tôi không khỏi ngạc nhiên. Đã 1 năm kể từ khi chúng tôi ly hôn, đây là lần đầu tiên anh ấy gửi quà cho tôi.