Chê vợ xấu không cần giữ, nhưng nhìn thứ tôi đặt trên bàn chồng cuống cuồng xin tha thứ
Dù buồn nhưng tôi vẫn tự an ủi mình không chấp với người say. Những ngày sau vẫn vui vẻ, ân cần chăm sóc chồng.
Tôi cao chưa đầy mét rưỡi, da bánh mật, đổi lại chồng tôi 1 mét 8, da trắng, nhìn phong độ, bảnh bao. Chẳng vậy mà ngày cưới, bạn bè người thân chú rể không ít người chỉ trỏ nói chúng tôi là đôi đũa lệch. Thậm chí từng có người hỏi tôi có phải "bẫy" mới lấy được anh. Tôi chỉ cười bảo:
"Cũng không biết ai bẫy ai".
Nói thực ra, chồng tôi thực sự chỉ được cái mã ngoài chứ anh vô tâm, sống thiếu trách nhiệm. Lấy anh, cuộc sống hôn nhân có bao nhiêu gánh nặng, hầu như mình tôi gánh vác, còn anh quanh năm suốt tháng đi sớm về khuya. Vợ động nhắc là mắng:
"Em biết gì về công việc của chồng mà nói".
Đặc biệt, chồng tôi nhiều bạn bè, hay tụ họp nhưng chưa bao giờ anh dẫn vợ đi cùng. Ngay cả công ty tổ chức thăm quan nghỉ mát, khuyến khích đưa gia đình theo, anh cũng viện cớ từ chối, nói rằng:
"Việc nhà cửa đầy ra, em ở nhà lo đi. Nếu thích thì hôm nào anh đặt vé gia đình mình đi riêng. Đi với tập thể, phức tạp".
Có lần thấy anh ngà ngà hơi men, tôi ghé tai hỏi:
"Chồng cứ đi tối ngày, còn say xỉn suốt không sợ vợ chán à?".
Nhưng câu trả lời của anh mới thực sự làm tôi hụt hẫng. Giọng nửa tỉnh, nửa say, anh cười nhạt xua tay:
"Gớm, thứ vợ đã xấu còn lùn, chỉ nhìn đã chán, thằng này cần gì phải giữ mà lo mất với còn".
Dù buồn nhưng tôi vẫn tự an ủi mình không chấp với người say. Những ngày sau tôi vẫn vui vẻ, ân cần chăm sóc chồng. Hơn nữa, dù biết rõ hạn chế của bản thân, tôi chưa bao giờ tự ti về mình. Với tôi, cuộc sống không ai hoàn hảo, và tôi luôn biết cách “gỡ điểm trừ".
Cho tới một hôm, vô tình đọc được tin nhắn của chồng, tôi cay đắng phát hiện anh không chỉ chê vợ xấu mà còn cặp với một cô gái trẻ hơn tôi gần chục tuổi, coi đó là sự bù đắp bên ngoài anh đáng được hưởng.
Uất ức tột cùng nhưng vì muốn giữ cho con mái ấm, tôi vẫn nhẫn nhịn cho chồng cơ hội. Ngày sinh nhật con, cũng là ngày anh hẹn bồ đi đổi gió, nắm được lịch, tôi quyết định "đặt cược" để đưa ra quyết định cuối cùng cho số phận cuộc hôn nhân của mình. Lúc chồng chuẩn bị dắt xe đi, tôi nhắc:
"Nay là sinh nhật cu Bi, em đặt bánh, chuẩn bị đồ liên hoan cho con mời bạn tới chơi. Anh ở nhà để thằng bé vui, chứ sinh nhật năm nào của nó cũng vắng mặt bố".
Chồng tôi đáp lại bằng giọng tỉnh bơ:
"Anh bận đi công việc. Em cứ chủ động tổ chức cho con là được rồi".
Miệng nói, chân anh bước để mặc ánh mắt thất vọng của con trai. Còn tôi, phút ấy đã có câu trả lời thỏa đáng trong lòng.
11h đêm, chồng tôi mở cửa vào nhà, thấy vợ vẫn ngồi dựa lưng thành giường. Anh gắt hỏi:
"Muộn thế này, sao em còn chưa ngủ. Ngồi đây làm gì?".
Tôi hất nhẹ cằm về phía bàn trang điểm. Ánh mắt anh cũng đưa nhanh về hướng đó và ngay lập tức dừng lại trước đơn ly hôn vợ ký sẵn tên. Giọng ngạc nhiên hỏi tiếp:
"Đang yên đang lành, em lại dở chứng đòi ly hôn? Chẳng lẽ chỉ vì mỗi việc anh không ở nhà tổ chức sinh nhật cho con?".
Tôi cười đáp:
"Phải, sinh nhật của con là cơ hội cuối cùng tôi dành cho anh để giữ cuộc hôn nhân này. Nhưng xem ra anh không trân trọng, tôi cũng không cần giữ làm gì”.
Tôi nhắc chuyện ngoại tình, anh vẫn chối đẩy không thừa nhận còn trách vợ ghen tuông thái quá. Cho tới khi vợ đưa chứng cứ là ảnh ôm ấp của anh với ả đó mà tôi lén theo dõi chụp được, anh mới im lặng cúi đầu. Chồng tôi chưa bao giờ nghĩ, một người vợ cam chịu, nhún nhường như tôi lại có ngày nổi dậy, nhất quyết bỏ chồng.
Còn tôi ly hôn với tâm thế thoải mái, không có gì dằn vặt, bởi những gì cần làm, tôi đã làm hết sức. Có thể nhan sắc tôi thua kém nhưng chưa bao giờ tôi thấy buồn lòng, lại càng không nghĩ cuộc hôn nhân của mình tan vỡ chỉ vì bản thân xấu, mà đơn giản bởi người đàn ông tôi chọn không đủ xứng đáng để tôi tiếp tục thương yêu, hi sinh thêm. Sai thì tôi làm lại, chỉ vậy thôi.