Dạo đó anh tôi cũng về tận nhà ngoại tìm vợ nhưng mấy lần chẳng được, anh bỏ cuộc và xem như đã ly hôn. Anh chỉ tuyên bố chỉ cần chị ấy về thăm con, anh sẽ không để chị ấy có đường lui nữa.
Buồn nhất là chồng tôi, dù vợ vất vả là thế nhưng chưa bao giờ anh biết trân trọng, thương yêu. Vậy mà anh còn suốt ngày càm ràm, chê trách so vợ với em dâu, nói tôi vụng đoảng, không bằng một phần em ấy.
Biết rằng không thuyết phục được tôi, bố mẹ đành ngó lơ để tôi tự do quyết định chuyện tình cảm. Ông bà không ra sức phản đối như trước nhưng cũng không vui vẻ, hoan hỉ gì.
Nếu bố mẹ nhận thấy trẻ thường xuyên nói những câu này một cách tự nhiên mà không cần được dạy, có thể đó là dấu hiệu của đứa trẻ thông minh trong tương lai.
Đơn ly hôn nhanh chóng được gửi ra tòa. Lần hòa giải thứ nhất tòa dành cho chúng tôi không có kết quả. Đêm trước ngày tòa hẹn tới hòa giải lần 2 để quyết định ly hôn hay không, biến cố bất ngờ ập tới với vợ chồng tôi.
Sau khi ra viện, tôi chủ động đưa mẹ về chăm vì bà đã không còn khả năng đi lại. Con gái của bà ở bên nước ngoài, mỗi năm chỉ về 2 lần. Vậy nên hàng tháng, cô ấy lại gửi cho tôi tiền phí sinh hoạt của mẹ.