Mỗi người một câu, tai tôi ù đi, trong lòng vô cùng khó chịu. Quay sang nhìn chồng, bố mẹ chồng và em chồng, không một ai lên tiếng bênh tôi lấy một câu, chỉ cúi gằm mặt xuống mâm cơm gắp thức ăn.
Trên đường đi về nhà bạn dự đám cưới, tôi bắt gặp một đám đông đang vây quanh hai người phụ nữ, một già một trẻ, nên hiếu kỳ lại xem có chuyện gì xảy ra.
Thật lòng tôi vẫn hơi ngại ngần con rể, sợ con rể không thoải mái khi đón mẹ vợ ở cùng. Dù đúng là nhà tôi mua nhưng đã cho các con thì là của các con rồi.
Tôi nhẩm tính nhanh nếu chúng tôi chia tay nhau thì cả hai đứa đều tốt hơn. Tôi có 10 cây vàng làm vốn mà Minh cũng lấy chồng giàu sang, cuộc sống sung sướng.
Bố chồng đọc xong tờ giấy kia thì ôm ngực, ngã quỵ xuống đất. Cả nhà nhốn nháo gọi xe cấp cứu đưa ông đến bệnh viện, mẹ chồng cũng lên huyết áp phải uống thuốc.
Lướt một loạt danh bạ điện thoại, ánh mắt tôi chợt dừng lại trước cái tên bố vợ cũ. Trước đây tôi lưu số này là bố vợ, sau khi ly hôn thì thêm một chữ cũ vào.
Lúc bà còn khỏe mạnh, giúp được anh chị nhiều việc thì chưa khi nào anh đề cập tới chuyện ra riêng. Giờ đây bà vừa mới ngã bệnh hôm trước, hôm sau anh đã đòi ra ngoài ở, không muốn chăm sóc mẹ.
Lúc chúng tôi đứng dậy ra về, chồng ra ngoài trước tôi đi theo sau, bố chồng chợt cầm tay áo tôi níu lại rồi run run dúi vào tay con dâu một mảnh giấy, sau đó ông ra hiệu cho tôi đi.