Dạo đó anh tôi cũng về tận nhà ngoại tìm vợ nhưng mấy lần chẳng được, anh bỏ cuộc và xem như đã ly hôn. Anh chỉ tuyên bố chỉ cần chị ấy về thăm con, anh sẽ không để chị ấy có đường lui nữa.
Buồn nhất là chồng tôi, dù vợ vất vả là thế nhưng chưa bao giờ anh biết trân trọng, thương yêu. Vậy mà anh còn suốt ngày càm ràm, chê trách so vợ với em dâu, nói tôi vụng đoảng, không bằng một phần em ấy.
Biết rằng không thuyết phục được tôi, bố mẹ đành ngó lơ để tôi tự do quyết định chuyện tình cảm. Ông bà không ra sức phản đối như trước nhưng cũng không vui vẻ, hoan hỉ gì.