Bị họ hàng chê con không đẹp trai giống bố, mẹ chồng thay dâu đáp lời khiến tất cả muối mặt
Đợt đó nghe bà nói, tôi cũng lo nhưng vì chồng quá nhiệt tình nên sau cũng cố nhắm mắt chạy theo tiếng gọi của tình yêu.
Lúc vợ chồng tôi yêu nhau, mẹ anh không ủng hộ lắm vì tôi hơn chồng 2 tuổi, không những thế ngoại hình cũng kém. Chồng tôi cao to, khôi ngô, tôi ngược lại đã đen còn thấp. Thành thử khi bị gia đình anh phản đối, tôi cũng không lấy gì làm ngạc nhiên. Có điều mẹ anh cũng ý tứ, nhẹ nhàng khuyên:
“Thực ra chuyện nam nữ yêu nhau, bác không cấm cản. Nhưng cùng là phụ nữ, bác nói thật, đàn bà lấy chồng sinh con xong vất vả, xuống sắc nhanh hơn đàn ông. Cháu lại hơn thằng Lâm nhà bác những 3 tuổi, khoảng cách ngoại hình này sẽ càng rõ hơn. Khi ấy khó tránh được những chuyện không hay. Hơn nữa, đàn ông ít tuổi hơn thường kém chín chắn, mình làm vợ sẽ phải lo toan, gánh vác nhiều. Do vậy cháu nên cân nhắc kỹ”.
Đợt đó nghe bà nói, tôi cũng lo nhưng vì chồng quá nhiệt tình nên sau cố nhắm mắt chạy theo tiếng gọi của tình yêu. Mà khổ nỗi thời điểm cưới, chồng tôi vừa tốt nghiệp đại học, còn chưa có việc làm nên kết hôn xong, tôi phải sống chung với mẹ chồng. Thành thử những ngày đầu làm dâu tôi hoang mang lắm, chỉ sợ xảy ra mâu thuẫn thì mệt.
Vậy nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại, khi tôi đã chính thức làm dâu, bà lại thương yêu, quan tâm dâu hết mực. Lúc nào bà cũng thích diện cho dâu. Thấy tôi đi đâu với chồng mà ăn mặc tuềnh toàng quá, bà kéo lại bảo ngay:
“Phụ nữ đi với chồng là phải đẹp. Con nhớ là không bao giờ để mình lu mờ, lép vế cạnh chồng. Nếu không con sẽ là người chịu thiệt”.
Cưới hơn năm tôi có bầu, bà mừng lắm, suốt ngày chỉ ở nhà nấu nướng, tẩm bổ cho con dâu. Chẳng thế mà lúc lên bàn đẻ tôi tăng hơn 20kg. Đẻ xong bà tiếp tục bồi bổ, ngày ninh nấu cho dâu ăn 4 bữa cộng thêm hoa quả, tôi càng mập. Quần áo mặc không bộ nào vừa nhưng bà vẫn bảo:
“Không sao, phụ nữ sinh xong phải ăn nhiều mới lại sức. Bao giờ cai sữa thằng nhỏ xong, mẹ sẽ bày cách cho giảm cân. Cứ yên tâm, mẹ không để con dâu mẹ xấu đâu mà phải lo”.
Thứ 7 tuần trước, con tôi tròn tháng, mấy cô mấy thím trong họ tới chơi. Vừa vào nhìn con tôi, họ đã lắc đầu thở dài:
“Bố rõ là đẹp trai lại không giống. Chân ngắn một đốt thế này, sau chắc lùn giống mẹ. Chán quá!”
Nghẹ lối nói chuyện vô duyên của họ mà tôi nóng hết cả mặt, nếu không phải cố kiềm chế chắc bật dậy cãi nhau to. May quá, tôi còn đang hậm hực trong lòng, chưa biết nói lại thế nào cho đỡ tức thì bất ngờ mẹ chồng đi từ phòng khách vào, bà cười tươi đáp:
“Các thím thấy cháu nội tôi giống mẹ nó hả? Thế thì phúc nhà tôi đúng là to. Con dâu tôi đẹp nết, giỏi giang. Con trai tôi lấy được vợ ngoan hiền, đảm đang, tôi cũng được nhờ”.
Vừa nói bà vừa đưa tay giục tôi chuyển con bà bế để ăn cháo chiều. Còn mấy người kia nín lặng, ngượng mặt không dám nói câu nào. Ngồi chơi một lúc, họ nháy nhau về. Mẹ chồng tôi ra tiễn, miệng vẫn không dặn con dâu:
“Con ăn xong thì nằm xuống nghỉ ngơi. Gái đẻ phải ngủ nhiều, ngồi ít thôi, tránh sau này về già đau lưng khổ lắm”.
Mấy thím kia tranh thủ khen vài câu vớt vát:
“Mẹ chồng cháu nói đúng đó. Gái đẻ đừng ngồi nhiều. Nhất cháu rồi, có bà mẹ chồng tâm lý, thương dâu hết chỗ nói”.
Tôi cười tươi chào họ. Trong lòng cảm giác hạnh phúc, ấm áp vô cùng. Họ nói đúng, tôi thực sự quá may mắn mới được làm dâu mẹ chồng tôi.