Bị em chồng mỉa thất nghiệp tham ăn vì gói cỗ thừa về, nhưng tình huống sau đó lại giúp tôi hãnh diện
Nhà nội có giỗ, chồng tôi lại đi công tác chưa về nên tôi phải đưa hai đứa trẻ về từ sáng sớm nhờ mẹ chồng trông, còn mình xoay xở nấu 5 mâm cỗ. Em chồng tôi tuyệt đối không động chân tay vào bất cứ việc gì.
Sau cưới, tôi phải chạy chữa gần 3 năm mới có bầu, lại mang thai đôi nên đúng là hạnh phúc lớn mà áp lực cũng nhiều. Lúc đầu tôi định hết cữ sẽ thuê giúp việc trông con để trở lại công việc song vì sinh non, thành thử sức khỏe của con tôi kém hơn những đứa trẻ khác.
Thương con quá, vợ chồng cô lại bàn với nhau để mình chồng tôi đi làm, còn tôi ở nhà nội trợ, chăm con. Biết rằng như thế tài chính khó khăn hơn đổi lại, sức khỏe của các con được đảm bảo. Vì 2 đứa trẻ, vợ chồng tôi quyết định làm theo phương án ấy.
Tôi vốn là người ưa dịch chuyển nên nghỉ việc chăm con cũng phải chịu khá nhiều áp lực. Trước lúc sinh, tôi cùng bạn bè góp vốn mở quán ăn rồi tranh thủ buổi trưa bán hàng online cũng kiếm được thêm khoản thu nhập đáng kể. Vậy mà giờ phải ngồi bó gối ôm con, suốt ngày lo cháo đão, bột bỉm, thực sự thấy căng thẳng, stress vô cùng.
Buồn rằng bên nhà chồng tôi không phải ai cũng hiểu cho tôi. Nhất là em chồng, thất tôi nghỉ việc, nghĩ chị dâu ăn ám chồng nên suốt ngày móc máy:
"Gớm, chẳng ai sướng như con dâu nhà này, chỉ ăn với đẻ, tiền chồng lo”.
Khi nghe em chồng nói thế, tôi ức chế vô cùng nhưng nghĩ nói lại thành ra đôi co, chị dâu em chồng lời ra tiếng vào hàng xóm nghe thấy lại đánh giá, chồng tôi ở giữa thêm khó xử nên tôi đành nín nhịn cho xong.
Hôm ấy nhà nội có giỗ, chồng tôi lại đi công tác chưa về nên tôi phải đưa hai đứa trẻ về từ sáng sớm nhờ mẹ chồng trông, còn mình xoay xở nấu 5 mâm cỗ. Em chồng tôi tuyệt đối không động chân tay vào bất cứ việc gì.
Ăn uống xong, tôi lại ngồi rửa hết ngần ấy mâm bát đũa. Lúc chuẩn bị về, nhớ ra còn thừa 3 đĩa tôm nên tôi quay vào xin mẹ chồng một đĩa về cho 2 đứa trẻ ăn. Những vừa cầm bọc tôm ra tới cửa, em chồng tôi nhìn thấy liền cười nhạt, móc máy:
"Càng nghĩ càng thấy các cụ nói đúng, thất nghiệp tham ăn. Đã vác miệng tới ăn không, còn xách túi lớn túi bé về mà không biết ngượng”.
Câu nói châm chọc của em chồng làm mặt tôi đỏ gay, nóng bừng. Song còn chưa kịp lên tiếng đáp lại, bất ngờ mẹ chồng tôi đi từ trong ra, 2 tay dắt 2 đứa cháu nội, miệng mắng con gái:
“Người không biết ngượng là con đó. Nhà có việc, con chỉ biết ăn không biết đỡ đần giờ còn chê trách chị dâu. Mà con bảo ai thất nghiệp, ai vác miệng ăn không? Mẹ nói cho con rõ, chị dâu con tuy ở nhà chăm con nhưng vẫn kiếm được tiền, thậm chí còn kiếm nhiều gấp mấy lần con là đằng khác. 5 mâm cỗ hôm nay cũng là chị con đưa tiền cho mẹ mua sắm.
Chị con vất vả, nuôi con thơ mà vẫn chịu khó thức khuya dậy sớm bán hàng qua mạng. Còn con sống vô tâm, không biết để ý chăm sóc ai, không biết anh chị, các cháu mình sinh sống thế nào… Vậy mẹ hỏi con, ai là người đáng xấu hổ?
Nói thật, mẹ chỉ mong con biết ăn ở, chịu thương chịu khó bằng một phần chị dâu con là mẹ mừng lắm rồi. Con mà cứ giữ thái độ sống thế này, sau có lấy chồng rồi người ta cũng dẫn về trả”.
Tới đây cô nàng im bặt không nói lại được lời nào. Sau hôm ấy, mỗi lần tôi sang nhà, nàng ta niềm nở, vui vẻ hỏi chuyện chứ không hoạnh họe, nói móc máy, tỏ thái độ với chị dâu như trước. Nhờ thế mà mối quan hệ chị dâu em chồng được cải thiện hơn rất nhiều.