Hotline: 0942 368 555 Email: [email protected]
Thứ bảy, 12/04/2025 07:32 (GMT+7)

Các con liên tục rủ mẹ đến ở cùng, tôi từ chối và đưa cho hàng xóm mỗi tháng 5 triệu

Theo dõi GĐ&PL trên

Khoảng 2 năm gần đây, các con lần lượt gọi điện bảo tôi dọn đến ở cùng, nhưng tôi từ chối.

Chồng tôi mất vì bệnh khi tôi 35 tuổi, từ đó tôi vừa làm mẹ vừa làm bố, gồng gánh nuôi 3 đứa con khôn lớn. Sau này về hưu, mỗi tháng tôi nhận được 8 triệu lương hưu. Dù chẳng dư dả, nhưng đủ để tôi sống thanh thản, không phải ngửa tay xin ai.

Các con đã trưởng thành, có gia đình, có cuộc sống riêng và mỗi đứa ở một nơi. Còn tôi vẫn sống một mình trong căn nhà cũ.

Ngày thường các con rất ít liên lạc, một tháng mới gọi đôi ba lần, có khi đến video call cũng ngại bật. Nhưng khoảng 2 năm gần đây, các con lần lượt gọi điện bảo tôi dọn đến ở cùng.

Con trai cả tôi đang sống ở thành phố, đã có nhà cửa đàng hoàng. Năm ngoái, con trai cả gọi điện bảo:

- Mẹ ơi, mẹ dọn đến sống cùng con đi, cháu nội mới sinh, mẹ qua trông hộ cũng tiện.

Tôi cười nhẹ, hỏi:

- Vậy sau này cháu lớn rồi thì sao?

Nó im lặng vài giây, rồi đáp:

- Thì mẹ ở với chúng con tiếp, hoặc về quê cũng được.

Tôi im lặng, rồi tắt máy.

Các con liên tục rủ mẹ đến ở cùng, tôi từ chối và đưa cho hàng xóm mỗi tháng 5 triệu - 1
Khoảng 2 năm gần đây, các con lần lượt gọi điện bảo tôi dọn đến ở cùng. (Ảnh minh họa).

Còn con trai thứ thì vất vả hơn, nó từng làm ăn thất bại, nợ nần chồng chất, phải nhờ tôi trả nợ mới vực dậy được. Giờ nó làm nghề vận tải, vợ con ở quê, sống khá chật vật. Nên dù nó ngỏ lời bảo tôi đến ở cùng, nhưng các con còn lo chưa xong, tôi đến chỉ khiến chúng nó thêm áp lực.

Con gái út làm giáo viên, lấy chồng là công chức, có cuộc sống khá hơn các anh. Nó thường xuyên đưa cả nhà về thăm tôi. Con bé cũng từng mời tôi đến nhà ở cùng:

- Mẹ à, không phải con cần mẹ giúp việc nhà mà con thật lòng muốn sống cùng mẹ. Con không yên tâm khi mẹ sống một mình.

Tôi biết con gái chân thành, nhưng tôi cũng biết, chỉ cần tôi dọn qua, những chuyện bếp núc, chăm con, nội trợ… sớm muộn gì cũng thành việc của tôi. Tôi đã cả đời sống vì người khác, bây giờ, tôi chỉ muốn sống cho chính mình.

Vì thế, tôi từ chối lời mời của các con. Thay vào đó, tôi chủ động trả cô Lan, hàng xóm sát vách nhà tôi 5 triệu mỗi tháng để cô ấy giúp tôi nấu ăn, cùng tôi chăm sóc đàn gà 100 con. Lan nhỏ hơn tôi 1 tuổi, từng là giáo viên tiểu học. Cô ấy nấu ăn rất ngon, tính cách vui vẻ, chồng mất sớm và con trai đi làm ăn xa, cũng sống một mình giống tôi.

Ban đầu Lan ngại nhận, tôi bảo thẳng, nếu cô ấy không nhận thì tôi tìm người khác, nên cô ấy đành nhận lời. Các con biết chuyện thì giận dữ gọi điện mắng tôi, bảo tôi đã bị lừa và thuyết phục tôi dọn đến nhà ở cùng.

Lúc đó, tôi chỉ nhẹ nhàng đáp:

- Cô ấy không phải người ngoài, mà là người thân của mẹ.

Chúng nói tôi dại, còn tôi thì mỉm cười. Trên đời này, điều khó nhất không phải là chịu khổ, mà là sau cả đời chịu khổ, vẫn không dám sống cho chính mình.

Các con liên tục rủ mẹ đến ở cùng, tôi từ chối và đưa cho hàng xóm mỗi tháng 5 triệu - 2
Dù các con thuyết phục thế nào, tôi cũng không dọn đến ở cùng chúng nó. (Ảnh minh họa).

Hồi đầu năm, tôi nhập viện 4 ngày vì bệnh. Là cô Lan chăm tôi từng chút, mang cơm nước, giặt giũ, ở lại trông nom tôi. Tới ngày thứ ba, các con mới biết, gọi điện hỏi:

- Sao mẹ không nói sớm?

Tôi cười:

- Không phải mẹ sợ các con lo, mà là mẹ biết các con bận.

Sau lần đó, con trai cả lại gọi mời tôi chuyển đến ở cùng, tôi vẫn lắc đầu.

Giờ đây, mỗi sáng tôi đi chợ rồi cùng cô Lan chăm đàn gà. Trưa nấu ăn cùng cô ấy rồi đến chiều hai chị em lại rủ nhau đi bộ, nấu ăn, thưởng trà. Thỉnh thoảng, tôi rủ cô ấy đi du lịch cho khuây khỏa.

Các con vẫn gọi điện, có khi gọi video. Chúng tôi trò chuyện về những điều vụn vặt thường ngày. Dần dần, chúng cũng chấp nhận lựa chọn của tôi.

Thực ra, chuyện không đến ở cùng các con, không phải tôi không yêu các con. Tôi chỉ là… cuối cùng đã học được cách yêu chính mình.

Một đời người, nửa đầu sống vì người khác. Nửa sau hãy để mình sống vì chính mình. Tôi không muốn tuổi già của mình do con cái sắp đặt mà là do chính tôi lựa chọn.

Tôi không muốn trở thành một bảo mẫu bị cần đến, mà muốn làm chủ cuộc sống của mình. Có thể, một ngày nào đó, khi tôi thật sự yếu rồi, tôi sẽ về ở với con, hoặc tự tìm cho mình một viện dưỡng lão để ở.

Nhưng ít nhất, trong những ngày tôi còn đi được, còn cười được, còn nhảy được tôi muốn sống tự do, sống cho chính mình.

Cùng chuyên mục

Tin mới