Bị mẹ chồng mắng xơi xơi vì nhà có giỗ nhưng về muộn, tôi nhẹ nhàng đáp một câu khiến bà im bặt
Chỉ có mỗi một hôm không thể làm giỗ mà mẹ chồng đã nặng lời như vậy, bức xúc tôi liền nói lại.
Hồi trước cưới mẹ đã khuyên tôi nên cân nhắc thật kỹ trước khi lấy anh, bởi anh không chỉ là con trai trưởng mà còn là cháu đích tôn. Tuy nhiên tôi vẫn bỏ qua lời khuyên can của mẹ, quyết lấy anh bằng được, nhưng lấy rồi tôi mới thấm, vì tôi không chỉ mang chức dâu trưởng mà mẹ chồng còn mang nặng tư tưởng thời các cụ nên càng mệt hơn.
Tôi còn nhớ như in cái ngày sau cưới, khi mới chân ướt chân ráo về nhà mẹ chồng đã đưa ngay cho tôi một danh sách dài những ngày giỗ, ngày lễ trong họ yêu cầu tôi học thuộc. Rồi những ngày họ mạc có việc, mẹ chồng không cho đặt cỗ mà bắt phải tự nấu, vất vả vô cùng. Mà họ nhà chồng tôi lớn, nếu làm gói gọn cũng tầm chục mâm chứ ít đâu.
Những hôm đó, với cái chức dâu trưởng, tôi phải sửa soạn như rửa bát đũa, lên danh sách món ăn, thực phẩm từ mấy ngày trước. Đến ngày thì phải dậy từ sáng sớm tinh mơ để đi chợ, về lại hùng hục lao vào nấu nướng, ăn xong lắm khi phải ngồi rửa bát một mình, mà ngồi ăn có phải được yên đâu, hết người này đến người kia sai lấy đồ.
Làm tốt thì không sao, chẳng ai khen hay công nhận được nửa câu, nhưng nhỡ mà sơ sảy tí thì y như rằng bị mẹ chồng tôi ca thán, mang tiếng dâu vụng, dâu đoảng ngay. Nói chung là ai làm dâu trưởng có lẽ mới thấm cảnh này.
Hôm thứ 7 vừa rồi là giỗ ông ngoại của chồng tôi. Mọi năm tôi vẫn ở nhà lo cỗ bàn, nhưng lần này đúng vào hôm công ty tôi có việc quan trọng không thể nghỉ được. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành về nói khó với bố mẹ chồng hôm đó tôi vẫn sẽ đi làm, khi nào họp xong thì về nhà làm cỗ cùng cả nhà.
Tưởng đâu họp chỉ 1-2 tiếng là xong, nào ngờ kéo dài hết cả buổi sáng. Kết thúc buổi họp, tôi vội vàng phóng xe về nhà. Đến nơi đã thấy cỗ bàn nấu xong, cả nhà đang sắp mâm chuẩn bị ăn. Thấy tôi, ai cũng niềm nở hỏi thăm, chỉ riêng mẹ chồng thấy con dâu về thì mặt bí xị, mắng xơi xơi tôi ngay trước mặt mọi người:
- Dâu trưởng mà thế đấy. Nhà có công có việc mà trốn đi mất dạng, đến giờ ăn mới mò về. Có nhà nào có nàng dâu trưởng kiểu này không cơ chứ. Này là trưởng ăn chứ dâu trưởng nỗi gì.
Mẹ chồng mắng tôi không chút kiêng nể, to đến nỗi mọi người đang nói chuyện cũng phải im lặng, ngoái đầu lại nhìn tôi. Tôi bực lắm, về làm dâu 5 năm, thiết nghĩ trước giờ tôi đều lo tròn bổn phận của một nàng dâu. Bởi một năm hai bên nội ngoại nhà chồng tới hơn chục cái giỗ, lễ lạt đều mình tôi gánh vác, vậy mà chỉ có mỗi một hôm không thể làm giỗ mẹ chồng đã nói tôi như vậy.
Tức tối, tôi đáp thẳng:
- Công ty con có việc quan trọng không thể nghỉ được, việc này con đã xin phép và nói rõ với bố mẹ từ hôm qua rồi mà, con đâu có trốn việc? Với lại tuy con không làm cỗ nhưng con đã rửa bát đũa, hoa quả, bánh kẹo thắp hương từ hôm qua. Sáng nay con cũng dậy từ sớm đi chợ mua thực phẩm để mọi người ở nhà nấu, có lời trước với các cô các thím, chứ không phải chỉ đến giờ ăn mới về.
Thiết nghĩ từ ngày con về làm dâu, mỗi khi nhà có việc con chưa bao giờ quản ngại thức khuya dậy sớm, con tin các bác các chú, các cô các thím ngồi đây đều hiểu tấm lòng của con. Còn mẹ thấy con không xứng đáng với chức dâu trưởng thì con xin trả lại cho mẹ, mẹ xem ai làm tốt thì con sẽ trao cho người đó ạ.
Mấy cô mấy thím ngồi cạnh cũng thêm lời, khen tôi chịu thương chịu khó, khuyên mẹ chồng không nên khắt khe quá với tôi. Mẹ chồng ngượng quá bèn im bặt, không nói gì thêm nữa. Một lúc sau thấy bà liên tục gắp thức ăn vào bát tôi, có lẽ bà đã biết mình lỡ lời khi trách con dâu nhưng ngại nói nên mới thể hiện bằng hành động như vậy.