Tôi lương 100 triệu/tháng nhưng nói với mối tình đầu chỉ 15 triệu, cô ấy nói 5 từ khiến tôi điếng người
Tôi từng nghĩ, có những người đi qua trong đời rồi quên, và tình cảm thời tuổi trẻ cũng chỉ là chút rung động thoáng qua. Mãi đến khi bước qua tuổi 30, sau một cuộc hôn nhân đổ vỡ, tôi mới hiểu có những người không còn bên mình nữa, nhưng mãi mãi ở lại trong tim.
Mai là mối tình đầu thời cấp ba của tôi. Cô là lớp phó học tập, thông minh, xinh xắn và năng nổ trong các hoạt động. Còn tôi lại hướng nội, luôn ngồi cuối phòng. Tôi thích Mai từ năm lớp 11, nhưng chưa từng thổ lộ. Tình cảm của tôi giấu trong những ánh mắt lỡ chạm rồi né tránh.
Đến một ngày, thấy cô thân thiết hơn với một cậu bạn trong lớp, lòng tôi ghen mà không biết cách giận. Tôi im lặng rồi âm thầm chúc phúc cho cô ấy. Năm đó thi đại học, tôi chọn một trường cách xa thành phố, chẳng để làm gì, chỉ để không phải thấy cô nữa. Từ đó, tôi không còn thông tin gì của cô ấy nữa, mỗi người đều có cuộc sống riêng.
Tôi kết hôn 27 tuổi, ly hôn năm 32 tuổi. Không ồn ào, không nước mắt. Vợ cũ là người tốt, chỉ tiếc cả hai không cùng hướng. Tôi sống một mình ở Sài Gòn, lương khoảng 100 triệu/tháng, thoải mái chi tiêu nhưng lòng thì vắng lặng như một căn phòng trống.
Cách đây không lâu, lớp cấp 3 tổ chức họp mặt. Khi đó tôi vừa mới về quê nhà. Tôi định không đi, nhưng rồi chẳng hiểu sao vẫn đến. Lúc tôi đang rót nước uống thì Mai bước vào. Cô ấy vẫn giữ ánh mắt đó, rất dịu dàng, điềm tĩnh. Chúng tôi nhìn nhau rất lâu, rồi khẽ cười, như thể cả thanh xuân ùa về chỉ trong một ánh nhìn.
Sau bữa tiệc, cô ấy mời tôi đi café riêng. Chúng tôi ngồi nói chuyện, từ chuyện cũ đến chuyện đời. Mai kể, cô ấy cũng từng trải qua một cuộc hôn nhân đổ vỡ giống tôi và chuyển vào Sài Gòn sống sau ly hôn. Sau nhiều năm, cô ấy đã học cách sống một mình, nhưng chưa từng học cách quên người xưa. Tôi không biết nên vui hay buồn khi nghe cô ấy nói như thế nữa.

Một ngày cuối tuần, Mai bỗng rủ tôi ghé nhà chơi. Căn hộ nhỏ của cô ấy rất ngăn nắp, góc ban công trồng đầy cây xanh. Tôi ngồi trong bếp nhìn cô ấy dọn dẹp mà trong lòng có cảm giác rất khó tả, như thể tôi đã từng ở đây từ lâu rồi.
Tối hôm đó, ngồi bên nhau, cô ngước nhìn bầu trời rồi hỏi:
- Cậu thấy không, sao trời vẫn như hồi cấp ba nhỉ? Nhưng người ngồi cạnh mình bây giờ đã khác. Thực ra, hồi xưa mình đã mong người ngồi cạnh mình là cậu…
Tôi giật mình, trái tim bỗng loạn nhịp. Hóa ra năm xưa cô ấy cũng thầm mến tôi. Nhưng có lẽ, vì tôi mãi không chủ động tỏ tình nên cô ấy đã buông bỏ phần tình cảm này.
Tôi im lặng, rồi lấy hết dũng khí, nhẹ nhàng cầm tay Mai và nhìn thẳng vào mắt cô ấy hỏi:
- Giờ còn kịp không?
Mai không trả lời, chỉ tựa đầu vào vai tôi. Khoảnh khắc ấy, tôi biết không cần phải quay lại quá khứ nữa, chỉ cần nắm tay nhau ở hiện tại là đủ.
Chúng tôi bắt đầu gặp nhau nhiều hơn. Không ai vội vã gọi tên mối quan hệ, nhưng những bữa cơm chung, những buổi tối lặng lẽ cùng nghe nhạc, đọc sách... đủ để hiểu rằng cả hai đang dần bước vào một mối quan hệ không giản đơn.

Chúng tôi bắt đầu gặp nhau nhiều hơn. (Ảnh minh họa)
– Mai nè, hỏi thật... em có quan tâm anh kiếm được bao nhiêu tiền không?
Cô nhìn tôi, thoáng cười:
– Quan tâm chứ. Lỡ nghèo quá em còn biết đường mà... nuôi.
Tôi bật cười, nhưng cũng thử lòng:
– Anh chỉ kiếm được tầm... 15 triệu thôi, chắc không lo nổi cho em đâu.
Tôi tưởng cô sẽ lưỡng lự, tỏ thái độ chán ghét, giống như biểu cảm năm đó của vợ cũ khi biết tôi vỡ nợ. Nhưng không, cô đến gần, bình thản đáp 5 từ:
– Vậy thì em nuôi anh.
Sau đó, cô ấy cười nói tiếp:
- Em có nhà, có công việc, có ít tiền tiết kiệm. Em không cần người lo cho em. Em chỉ cần người thật lòng, ngồi cạnh em lúc mỏi mệt. Chỉ cần mình sống bình thường thôi, miễn là có nhau.
Tôi lặng người, không ngờ cô ấy lại nói được những lời như vậy thay vì chê bai, coi thường tôi. Tôi ôm Mai thật chặt, như thể đang ôm trọn cả một phần thanh xuân đã bỏ lỡ.
Từ hôm đó, tôi dọn đến sống cùng Mai. Tôi đưa cô ấy 1/3 lương của mình mỗi tháng để cô không phải lo gì cả. Khi đó, cô ấy ngạc nhiên hỏi:
– Ủa, không phải anh nói chỉ có 15 triệu hả? Cái này là...
Tôi gãi đầu, cười trừ:
– Thật ra... anh nói dối. Anh kiếm được khoảng 100 triệu một tháng. Nhưng anh sợ nếu em biết, em sẽ nghĩ anh đang dùng tiền để níu kéo tình cảm. Cũng sợ em chỉ ở bên anh vì tiền như vợ cũ của anh nên mới...
Mai nhìn tôi, im lặng vài giây rồi mỉm cười:
– Ngốc thật. Em thích anh, đâu phải vì anh có bao nhiêu.
Tôi thở phào, nhìn cô như thể vừa buông được một điều gì đó nặng trĩu trong lòng. Từ giây phút đó, tôi quyết định sẽ trao cả tiền lẫn tim cho Mai. Tôi cũng muốn sớm ngày đưa cô ấy về quê ra mắt gia đình hai bên, cho cô ấy một đám cưới, cho cô ấy một danh phận.