Suốt cả tuần sau khi biết tin chị dâu mắc bệnh nan y, không khí trong nhà tôi lúc nào cũng như đưa đám. Chị dâu khóc đến cạn nước mắt, anh tôi thì gầy rộc đi vì lo nghĩ và thương vợ.
Ngược lại thì bố T. lại chỉ im lặng không nói gì. Ban đầu tôi cứ nghĩ bác là đàn ông nên ít nói. Không ngờ bác lẳng lặng nhìn tôi và mẹ T. ríu rít chuyện trò, rồi đột nhiên ôm mặt khóc...
Tôi bàng hoàng hiểu ra tại sao năm nay chồng muốn về nội ăn Tết. Một bí mật tày đình mà anh và cả nhà chồng giấu giếm tôi suốt 8 năm qua bất đắc dĩ phải phơi bày.
Sau khi đưa bé cho vợ chồng tôi, ban đầu bố mẹ chồng vẫn chu cấp thêm tiền, em chồng cũng hay hỏi han. Thế nhưng chưa đầy một năm họ đã lờ đi coi đứa bé như không tồn tại, phó mặc mọi trách nhiệm cho vợ chồng tôi.
Tôi đi làm xa cuối năm được về nghỉ Tết sớm, vừa về liền sang nhà vợ cũ đón con trai. Thằng bé mới được bố dượng mua cho mấy món đồ chơi yêu thích nên con muốn mang theo sang nhà bà nội.
Tôi đi làm công sở phải nghỉ mất 5 tháng không lương vì ốm nghén, vừa mới quay trở lại với công việc được 1 tháng nên chắc Tết năm nay cũng không có thưởng.