Con mới sinh 13 ngày mà vợ nỡ bỏ đi, đọc mẩu giấy cô ấy để lại tôi lặng người
Người ta cứ bảo, con cái là sinh mạng của đàn bà, dù có thể buông tay mọi chuyện nhưng với con cái thì không. Vậy sao vợ tôi lại nhẫn tâm đến thế?
Tôi quen vợ gần 1 năm trước khi cả hai tình cờ ngồi ăn đêm tại 1 quán miến ngan gần nhà. Hôm ấy tôi đi làm ca về muộn, thấy đói bụng nên tạt vào quán ăn xong rồi về ngủ. Còn cô ấy cũng đi làm về. Thấy em xinh xắn, lại ngồi ăn 1 mình nên tôi chủ động làm quen. Ai ngờ em cũng thoải mái, cho tôi số điện thoại luôn.
Những ngày sau 2 đứa tíu tít nhắn tin như đã quen thân nhau từ lâu. Chỉ trong 1 tuần nhắn tin qua lại, 2 đứa đã hẹn gặp nhau. Buổi hẹn đầu tiên ấy, sau khi đi ăn, đi xem phim, chốn dừng chân cuối cùng của chúng tôi là nhà nghỉ.
Sau buổi yêu đương nồng cháy lần đầu tiên ấy, một thời gian sau cô ấy thông báo có thai với tôi. Tuy không có ý định cưới sớm nhưng đã lỡ có bầu nên tôi cũng mạnh dạn bảo: “Có bầu rồi thì mình cưới thôi chờ gì nữa. Cưới vợ phải cưới liền tay em nhỉ?”.
Cả thời gian quen, yêu và đám cưới của chúng tôi chỉ vọn vẻn trong 2 tháng. Song tôi có vợ đẹp, mọi người trong nhà ai cũng mừng vui, chẳng ai phán xét điều gì. Thậm chí vợ có bầu trước cưới, bố mẹ tôi còn mừng ra mặt:
“Thằng Hải cứ im ỉm thế mà khá. Cưới con dâu về nhà này còn dắt thêm cháu nữa. Tính toán thông minh thật, được cả trâu lẫn nghé mới chịu”.
Những ngày sau cưới, biết vợ bầu bí mệt mỏi nên tôi quan tâm lắm. Tuy nhiên nhiều lúc tôi thấy vợ cứ buồn vui bất chợt, lúc thì lo lắng bồn chồn, có lúc lại thấy em rưng rưng khóc. Nói chung tính cô ấy thay đổi thất thường, nhanh hơn thời tiết. Dù khó chịu nhưng tôi thông cảm được, nghĩ em mang bầu nên nội tiết tố thay đổi mà tâm trạng cũng thay đổi theo.
Rồi em cũng đến ngày sinh nở mẹ tròn con vuông. Những ngày ở cữ, tôi và cả nhà thay nhau chăm sóc con để em được nghỉ ngơi. Mẹ tôi còn nấu cho em bao món ăn cữ tốt cho mẹ, lợi sữa cho con. Nhưng em hình như có tâm sự, chẳng thiết tha điều gì. Có lúc con khóc ngằn ngặt, em còn chẳng bế ẵm. Thấy lạ tôi hỏi thì em cứ bảo:
- Con nhỏ không nên bế ẵm nhiều, mai này nó bện hơi anh ạ, rồi lại chẳng đi làm ăn được gì, chỉ có ngồi mà ôm con.
Nhiều lúc sợ vợ có dấu hiệu trầm cảm, tôi còn nói:
- Hay anh đưa 2 mẹ con về ngoại ở cữ cho thoải mái. Em muốn về lúc nào thì cứ bảo anh đưa về.
- Về ngoại ông bà sao chăm được vì còn bận đi làm. Em ở nhà cũng thoải mái mà.
Cho tới khi con được 13 ngày tuổi thì một sáng đang ở công ty tôi nhận được cuộc gọi của bà nội. Bà hớt hải bảo cả sáng nay không tìm thấy vợ tôi đâu. Trong khi con trai nhỏ vẫn nằm khóc vì đói sữa mẹ.
Tôi vội chạy về tìm thì thấy có mẩu giấy nhỏ em để trong ngăn tủ với vài dòng viết:
- Em lấy anh chỉ để hợp thức hóa cho con có bố vì em bị hắn phụ tình. Giờ em chẳng còn mặt mũi nào ở lại để tiếp tục lừa dối anh. Em đi đây, xin anh hãy nuôi đứa bé không phải máu mủ này của mình. Em xin lỗi anh vì tất cả.
Bên cạnh mẩu giấy kia là tờ đơn ly hôn em đã ký sẵn. Cầm mẩu giấy và đơn ly hôn của em mà tôi lặng người.
Hiện tôi vẫn giấu chuyện con trai không có quan hệ máu mủ gì. Bởi tôi sợ nếu nói ra điều này, ông bà nội của cháu sẽ sốc và bắt tôi cho đứa bé đi. Mà con thơ thì vô tội. Còn vợ tôi, chẳng biết cô ấy đi đâu mà bỏ lại cả con mình dứt ruột đẻ ra. Tôi có nên đi tìm em không và biết tìm em ở đâu đây?