Bức xúc vì em chồng tự ý lục lọi đồ của chị dâu, nghe chồng và em nói chuyện tôi rưng rưng nước mắt
Em chồng vừa trẻ con vừa ích kỷ, vừa đanh đá lại hung dữ vô đối. Nhiều lúc tức em lắm nhưng tôi đành nhịn cho êm nhà êm cửa.
Tôi là một cô gái có ngoại hình bình thường, chỉ tốt nghiệp cao đẳng nên rất khó xin được một công việc tốt. Vì vậy sau khi tốt nghiệp, tôi cũng không theo ngành đã học mà buôn bán online linh tinh.
Sau khi ra trường không lâu thì tôi quen chồng nhờ gia đình hai bên mai mối. Anh từng có một quá khứ không tốt, ăn chơi sa đọa, bay lắc rồi bài bạc. Tuy nhiên, chuyện anh ăn chơi cả hai gia đình không ai biết, bởi anh giấu rất kỹ.
Nhưng cũng may, anh biết điểm dừng chứ không phải không biết quay đầu. Từ ngày quen biết tôi, anh đã bỏ hẳn tất cả để tu chí làm ăn, chính vì vậy mà tôi mới đồng ý lấy anh làm chồng.
Đến nay, hai vợ chồng đã quen và cưới nhau được 4 năm, có với nhau một con trai gần 1 tuổi. Tuy nhiên, tôi lại thấy tương lai khá mù mịt vì hai vợ chồng vẫn chưa mua nổi nhà, tôi lại không có công việc ổn định, ở nhà buôn bán chẳng được bao nhiêu, đều phải nhờ chồng gánh vác kinh tế.
Dưới chồng tôi còn có một cô em gái chồng, sau khi đỗ đại học con bé tới ở chung với chúng tôi luôn. Em mới chân ướt chân ráo từ quê lên, lạ nước lạ cái nên bố mẹ chồng muốn em ở chung để vợ chồng tôi kèm cặp, chăm nom em. Có anh có em, nhỡ xảy ra chuyện gì hay ốm đau bệnh tật cũng dễ đỡ đần, chăm sóc nhau hơn.
Song, từ ngày em chồng lên đây ở, tôi chưa thấy đỡ được tí việc nào mà chỉ rước thêm bực vào người. Em vừa trẻ con vừa ích kỷ, vừa đanh đá lại hung dữ vô đối. Tính tôi ưa sạch sẽ nhưng em chồng lại hay bày bừa, ở bẩn, nói mãi em cũng chẳng chịu dọn mà cứ ỷ lại vào chị dâu. Không muốn làm to chuyện nên tôi đành nín nhịn mà đi dọn.
Có lần, tôi nhờ em trông con hộ để đi chợ. Không biết cô trông cháu kiểu gì mà tôi đi chỉ 20 phút, về nhà đã thấy con sưng đỏ, u một cục ở trán. Xem lại camera mới thấy, em chẳng thèm trông cháu mà mải mê bấm điện thoại rồi để cháu ngã từ trên sofa xuống. Cũng may sofa không cao, chứ không thì lớn chuyện rồi.
Xót con, tức em chồng, tôi phàn nàn với chồng vài câu. Tuy nhiên vì con không có gì đáng ngại nên chồng chỉ an ủi, khuyên tôi đừng chấp với cô:
- Cũng may con không sao, thôi bỏ qua đi vợ à. Em ấy còn nhỏ, lại chưa lập gia đình, chưa có kinh nghiệm nên sơ suất trong việc trông cháu cũng là điều có thể thông cảm được.
Bực lắm nhưng tôi đành nuốt cục tức vào trong cho êm cửa êm nhà.
Cách đây mấy hôm, tôi đưa con đi tiêm, lúc về đến nhà thì thấy em chồng đang tự ý lục lọi đồ của chị dâu. Em đang đeo khuyên tai và xịt nước hoa của tôi. Lọ nước hoa đó tôi mới được bạn tặng nhưng vì nhà có con nhỏ lại chưa có dịp đi đâu nên tôi vẫn chưa bóc tem, thế mà em chồng lại tự ý vào phòng tôi “đập hộp” lọ nước hoa rồi xịt lấy xịt để.
Run người lên vì giận, tôi mắng em chồng vì tội tự tiện lục lọi đồ của chị dâu khi chưa xin phép. Nào mà ngờ, em mắng ngược lại tôi, vứt thẳng toẹt đồ dưới đất rồi bỏ về phòng đóng cửa lại.
Tối hôm đó, em chồng không ra ăn cơm, tôi cũng chẳng buồn gọi. Chồng hỏi, tôi mới kể lại ngọn ngành sự việc. Anh im lặng không nói gì, tôi cứ nghĩ anh sẽ lại bỏ qua như những lần trước thôi, nhưng tới 9h tối khi tôi cho con ngủ, anh lại qua phòng em gái dạy dỗ cô một trận.
Tò mò không biết hai người họ nói gì nên một lúc sau khi con đã ngủ say, tôi rón rén đứng ngoài cửa phòng cô em chồng nghe lén. Tôi nghe loáng thoáng tiếng chồng mắng em:
- Lẽ ra anh không lấy vợ sớm vậy đâu, nhưng biết sao không? Vợ anh quá tuyệt vời nên anh phải lấy liền. Nhờ có chị ấy mà anh mới có ngày hôm nay. Chị ấy là vợ anh, là chị dâu của em thì em phải tôn trọng chị ấy. Trong cái nhà này phải có tôn ti trật tự, có trên có dưới. Anh cho em hai lựa chọn, một là sang xin lỗi chị, hai là em dọn ra ngoài ở, từ nay anh không quản em nữa, em thích sống ra sao thì tùy.
Không ngờ lần này chồng lại cứng rắn như vậy, nhưng tôi nghe anh khen mình mà cũng không biết tôi tuyệt vời ở chỗ nào nữa. Tôi ở nhà chăm con, thu nhập bấp bênh, còn anh đi làm nuôi vợ con, thức đêm chăm con, chơi với con. Anh còn nấu ăn rất ngon, lên phòng khách xuống nhà bếp được.
Sau khi sinh, tính tình tôi thay đổi thất thường, thường xuyên cáu gắt với chồng nhưng anh chưa bao giờ lớn tiếng hay nặng lời với vợ. Anh hiếu thảo và đối xử công bằng với bố mẹ hai bên, cư xử phải phép với mọi người trong gia đình nên ai cũng quý.
Nói chung, tôi cực kỳ tự hào về chồng và luôn cảm thấy tôi chẳng làm được gì cho anh. Vậy mà trong lòng anh tôi lại "quá tuyệt vời". Có lẽ anh thương vợ nên tôi chẳng cần làm gì thì trong mắt anh, tôi vẫn tuyệt vời. Nghe chồng nói mà tôi cảm động tới rưng rưng nước mắt vì hạnh phúc. Không biết mai này sẽ ra sao, có sống với nhau được tới lúc đầu bạc răng long không nhưng mưa đến đâu mát mặt đến đấy vậy.