Chồng cũ bất ngờ dự đám cưới, món quà anh để lại khiến tôi òa khóc trong đêm tân hôn
Hôm đó, chồng cũ tôi đã không mời mà đến. Anh tiến đến, trao tận tay tôi món quà, kèm theo một nụ cười dịu dàng và chúc tôi hạnh phúc.
Ngày hôm đó, tôi lẽ ra phải là cô dâu hạnh phúc nhất thế gian. Hôn lễ diễn ra trong khung cảnh lung linh như cổ tích. Đèn vàng ấm áp, tiếng nhạc du dương, những tràng pháo tay không ngớt từ bạn bè và người thân.
Tôi mặc trên người chiếc váy cưới trắng tinh khôi, khoác tay bố, từng bước tiến về phía người đàn ông sẽ cùng tôi đi hết quãng đời còn lại. Mọi thứ đều hoàn hảo cho đến khi một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong đám đông.
Anh đứng đó, lặng lẽ, tay cầm một chiếc hộp quà nhỏ tinh xảo với ánh mắt anh dịu dàng. Đó là chồng cũ của tôi. Một người từng nắm tay tôi đi qua những năm tháng tuổi trẻ, từng hứa hẹn tương lai, rồi lại đột ngột buông tay, để lại tôi trong những đêm dài trống rỗng.
Anh tiến đến, trao tận tay tôi món quà, kèm theo một nụ cười dịu dàng:
- Chúc em hạnh phúc.
Anh khẽ nói. Tôi siết chặt lấy chiếc hộp, tim chợt thắt lại, nhưng rồi gắng gượng mỉm cười cảm ơn.
Tôi không mở nó ra. Không phải vì không tò mò, mà vì không dám. Tôi sợ những kỷ niệm bị phong kín bấy lâu sẽ trào ra, cuốn trôi tất cả.

Đêm tân hôn. Trong căn phòng ngập tràn ánh nến và hương thơm nhẹ nhàng. Tôi ngồi dưỡng da trước bàn trang điểm, ánh mắt vô thức dừng lại trên chiếc hộp quà. Sau một thoáng đấu tranh, tôi mở nó ra. Bên trong là một cuốn album cũ kỹ. Một bức thư tay, được gấp ngay ngắn.
Tôi run rẩy mở album. Những ký ức ào ạt ùa về như một cơn bão.
Ngày đó, tôi và anh gặp nhau giữa một chiều mưa bất chợt. Anh đưa tay che mưa cho tôi, nụ cười như ánh nắng xua tan cả thế giới ảm đạm. Chúng tôi đã cùng nhau đi qua biết bao mùa yêu thương, lần đầu nắm tay, lần đầu cãi nhau, lần đầu lên kế hoạch cho một ngôi nhà nhỏ có giàn hoa giấy trước cổng.
Từng bức ảnh là từng mảnh ghép rực rỡ của tuổi trẻ. Tôi đã từng tin chắc, chúng tôi sẽ đi cùng nhau đến cuối đời. Nhưng rồi, bất hạnh ập đến.
Một lần khám bệnh định kỳ, anh phát hiện mình mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo. Thay vì chiến đấu cùng tôi, anh chọn cách âm thầm buông tay, dùng những lời tuyệt tình để đẩy tôi ra khỏi cuộc đời anh.
Tôi đã từng oán hận, đã từng tuyệt vọng, nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn lại nghẹn ngào. Tôi mở bức thư:
“Em à. Anh biết, có lẽ em hận anh, trách anh đã bỏ rơi em lúc em cần anh nhất. Nhưng ngày đó, anh không còn nhiều thời gian. Anh không muốn em vì anh mà bị trói buộc cả đời trong khổ đau. Anh chọn cách ra đi, để em có thể tự do bước tiếp.
Hôm nay thấy em khoác váy cưới, anh biết mình đã đúng. Cuốn album này là ký ức của chúng ta, đẹp đẽ nhưng đã khép lại. Xin em, hãy trân trọng người đàn ông bên cạnh em bây giờ. Chúc em hạnh phúc”.
Nước mắt tôi không kìm được, lã chã rơi xuống những trang album. Đúng lúc ấy, tiếng cửa bật mở.

Chồng tôi đứng đó. Anh sững sờ nhìn tôi ôm album, nước mắt giàn giụa, trên bàn còn bức thư viết tay chưa kịp cất đi. Ánh mắt anh tối lại.
- Em còn yêu anh ta phải không?
Giọng anh khản đặc, pha lẫn đau đớn. Tôi hoảng hốt lắc đầu, lao đến níu lấy tay anh:
- Không! Không phải! Em chỉ... em chỉ... hiểu ra sự thật quá muộn mà thôi! Anh ấy buông tay em vì bệnh tật, không phải vì hết yêu... Nhưng người em chọn bây giờ, người em yêu bây giờ là anh! Anh tin em được không?
Anh im lặng rất lâu. Ánh mắt sâu thẳm như muốn xuyên thấu tâm can tôi. Rồi bất ngờ, anh kéo tôi vào lòng, ôm chặt đến mức như muốn hòa tan tôi vào cơ thể mình.
- Anh không quan tâm quá khứ của em như thế nào. Chỉ cần hiện tại em là của anh.
Tôi bật khóc nức nở, siết chặt lấy anh.
Sau đó, tôi cất cuốn album cũ vào ngăn kéo, khóa lại. Không phải để lãng quên, mà để nhắc nhở bản thân rằng chỉ khi trân trọng những vết thương cũ, ta mới biết nâng niu hạnh phúc hiện tại. Và giữa những vết xước của quá khứ, tôi đã tìm thấy một tình yêu mới, trưởng thành và bao dung hơn, một tình yêu đủ mạnh để khiến tôi tin rằng chúng tôi sẽ cùng nhau bước qua hết thảy bão giông.