Cúi xuống nhặt chiếc đũa rơi dưới bàn ăn, lúc ngẩng đầu lên tôi quyết định ly hôn luôn
Mới ngoài 20 tuổi đầu đã mang tiếng một đời chồng, biết rằng chặng đường phía trước không hề đơn giản nhưng tôi chấp nhận.
Có lẽ tôi đã sai ngay từ đầu và bây giờ phải trả giá cho hành động ngu ngốc trước đó. Ngày ấy tôi mới học đại học được một năm thì yêu anh, anh hơn tôi những 8 tuổi. Yêu một thời gian anh liền hỏi cưới:
- Anh có tuổi rồi nên gia đình giục cưới quá, mà em lại học đại học tận 4 năm, anh không chờ được. Chúng ta cứ lấy nhau trước cho bố mẹ anh đỡ giục được không? Cưới xong em đi học tiếp cũng được. Nếu em quyết học xong đại học mới cưới thì anh chắc phải lấy người khác quá.
Sau một thời gian suy nghĩ, tôi quyết định bảo lưu kết quả học tập để lập gia đình, bất chấp gia đình khuyên can. Thực sự lúc ấy tôi chỉ muốn giữ lấy tình yêu của mình.
Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, cuối cùng gia đình tôi cũng đồng ý. Những tưởng cuộc sống gia đình sẽ hạnh phúc, nhưng tôi đã nhầm.
Sau khi cưới, tôi ngỏ ý với anh và nhà chồng việc cho tôi đi học lại, không ngờ bố mẹ anh bảo:
- Học cái gì nữa mà học. Bây giờ hai vợ chồng lo con cái đi là vừa.
Chồng tôi cũng nói thêm vào:
- Bố mẹ nói đúng rồi, em học gì nữa, cứ ở nhà thôi. Một thời gian nữa có con thì ở nhà chăm con, anh đi làm là được rồi.
Tôi sốc nặng vì anh không giữ lời hứa, nhưng lấy anh là lựa chọn của tôi nên tôi đành chấp nhận ở nhà chờ sinh con, không đi học nữa.
Năm đầu hôn nhân cuộc sống vợ chồng khá bình yên, không nhiều cãi và, anh đi làm còn tôi ở nhà nội trợ. Sau đó, hai vợ chồng thuê chung cư dọn ra ở riêng, và đã có một con trai đầu lòng 3 tháng tuổi.
Từ khi có con, thái độ của chồng thay đổi hẳn, anh ít khi về nhà ăn cơm, thường xuyên về nhà muộn lại hay cáu gắt, đặc biệt ít khi gần con. Về đến nhà là anh ôm điện thoại chơi game, con khóc cũng chẳng dỗ mà đeo tai nghe vào để không nghe tiếng con khóc rồi quát tôi:
- Con em đẻ ra mà em không dỗ được à? Chỉ có ở nhà nấu cơm ăn với chăm con thôi mà cũng không làm được. Anh đi làm cả ngày rồi, có buổi tối về nhà nghỉ ngơi cũng không được yên thân. Đúng là vô tích sự.
Con tôi thuộc dạng khó nuôi, quấy khóc cả ngày lẫn đêm. Nhiều lúc tôi phải bế con đi đi lại lại khắp nhà ru con ngủ tới hơn 12 giờ đêm con mới im. Mới đặt xuống giường để tranh thủ dọn dẹp được vài phút thì chồng ngủ đè vào con làm nó tỉnh giấc, khóc ầm lên. Tôi chạy vào dỗ con thì anh quát:
- Giời ạ, vợ với chả con. Làm thế nào cho nó im đi để tôi còn ngủ. Đau hết cả đầu.
Vừa bực mình vừa tủi thân nhưng biết chồng mệt, áp lực công việc nên tôi không dám nói gì, chỉ vâng dạ, xin lỗi cho êm nhà êm cửa.
Đỉnh điểm là ngày hôm qua, con ốm nên lèo nhèo, tôi không tài nào đặt con xuống để nấu cơm được. Mãi đến hơn 6 rưỡi tối, con ngủ thì tôi mới có thời gian nấu cơm. 7 giờ tối chồng về thấy cơm nước chưa xong, anh lại mắng:
- Cô ở nhà làm gì mà giờ này cơm nước còn chưa xong? Ở nhà nhiều việc thế cơ à? Chồng đi làm sấp mặt ra, vợ ở nhà thì chỉ ăn với chơi.
Bực lắm nhưng tôi đành nín nhịn, bảo chồng chờ một chút, cơm sắp xong rồi. Lúc dọn cơm ra bàn, tôi vô ý làm rơi chiếc đũa xuống đất nên đành cúi xuống nhặt lên rồi đi lấy đôi đũa khác, có vậy thôi mà chồng lại mắng nhiếc tiếp:
- Làm với chả ăn, chân tay cô bị làm sao hả? Ở nhà chăm con, nấu có mỗi bữa cơm tối cũng không nên hồn. Hết bắt chồng chờ cơm rồi làm rơi đũa.
- Em xin lỗi. Hôm nay con ốm nên em không nấu cơm sớm được, mà em ở nhà cũng không phải chỉ ăn với chơi. Anh biết con mình hay quấy khóc mà, với em còn phải giặt giũ, dọn dẹp…
Tôi chưa nói xong, chồng liền lật mâm cơm xuống đất, chỉ tay thẳng mặt tôi quát lớn:
- Cô định kể công với tôi hả? Tôi đi làm còn mệt gấp trăm gấp nghìn lần thì mới có đồng tiền nuôi cô đấy.
Nói xong, chồng quay ra cửa đi nhậu. Còn tôi ấm ức òa khóc nức nở. Tôi bắt đầu hối hận vì quyết định ngày trước của mình, đáng lẽ ra bây giờ tôi vẫn còn được đi học, được sống với bố mẹ cơ mà. Suy đi ngẫm lại, tôi viết đơn ly hôn đặt lên bàn rồi ôm con về nhà ngoại.
Mới ngoài 20 tuổi đầu đã mang tiếng một đời chồng, biết rằng chặng đường phía trước không hề đơn giản nhưng tôi chấp nhận. Tôi chịu đủ cuộc sống tủi nhục thế này lắm rồi.