Phải nằm treo chân ở nhà suốt hơn 3 tháng trời vì doạ sảy, tôi đã rất khó chịu và bí bách. Thế nhưng mấy cô bên chồng chẳng hỏi han mà nói tôi ăn bám, không được tích sự gì.
Đi được 3 tháng tôi có về thăm vợ, sau lần đó thì cô ấy mang thai. Tôi nghĩ em bé vẫn trong bụng không tiêu tốn gì nên kệ vợ tự lo. Cô ấy vẫn vui vẻ thoải mái, bảo tôi không cần lo lắng việc ở nhà.
Với người khác được về ngoại ở cữ là mong ước nhưng với tôi thì lại là nỗi buồn. Mẹ tôi mất sớm, bố cưới vợ mới, hiện ông sống với mẹ kế tôi và có thêm hai đứa con.
Ngược lại thì bố T. lại chỉ im lặng không nói gì. Ban đầu tôi cứ nghĩ bác là đàn ông nên ít nói. Không ngờ bác lẳng lặng nhìn tôi và mẹ T. ríu rít chuyện trò, rồi đột nhiên ôm mặt khóc...