Gọi 10 cuộc vợ không nghe, tôi lái xe vượt 100km về ngay trong đêm rồi hoảng hốt với cảnh ở nhà
Lo lắng vợ con ở nhà xảy ra chuyện gì không hay, mặc kệ thân xác mệt mỏi, tôi lập tức lái xe về nhà.
Vợ chồng tôi bằng tuổi nhau, năm nay 35 tuổi và có 2 đứa con. Việc nhà và chăm con hầu hết đều do vợ đảm nhiệm, vì công việc của tôi bận rộn, thường xuyên đi công tác. May thay, vợ là người hiền hòa, biết thấu hiểu và thông cảm cho tính chất công việc của tôi nên cô ấy chưa bao giờ than phiền lấy nửa lời.
Nhiều lúc tôi nghĩ, vợ thật thiệt thòi vì lấy chồng cũng như không, tôi chẳng làm được gì mấy ngoài việc đưa tiền hàng tháng về cho vợ. Nhưng, cũng vì thế mà tôi càng biết ơn và yêu thương vợ nhiều hơn.
Cách đây không lâu, tôi lại được cắt cử đi công tác cách nhà khoảng 100km. Mỗi tối tôi đều gọi điện cho vợ con để nói chuyện cho vơi đi nỗi nhớ nhưng tối hôm qua tôi gọi mãi mà vợ không bắt máy. Ban đầu tôi nghĩ chắc vợ để điện thoại chế độ im lặng hoặc đang bận cho con ngủ nên không nghe thấy. Nhưng 30 phút, 1 tiếng sau gọi lại, gọi những 10 cuộc vợ vẫn không trả lời khiến lòng tôi nóng như lửa đốt.
Lo lắng vợ con ở nhà xảy ra chuyện gì không hay, mặc kệ thân xác mệt mỏi, tôi lập tức lái xe về nhà. Vừa lái xe, anh vừa gọi điện cho vợ. Trên đường đi, tôi nhớ lại những ngày chúng tôi gặp nhau và yêu nhau, nhớ lại từng chặng đường cả hai đi cùng nhau.
Nghĩ đến đây, tôi càng thêm lo lắng. Anh nóng lòng hy vọng có thể về nhà càng sớm càng tốt để gặp lại vợ mình, được thấy vợ con bình an vô sự.
Cuối cùng, sau gần 2 tiếng lái xe, tôi đã về đến nhà vào lúc hơn 12 giờ đêm. Vừa mở cửa, tôi đã nhìn thấy vợ đang ngồi trong phòng khách, mắt nhìn xa xăm ra cửa sổ không biết đang nghĩ gì. Tôi bước tới nhẹ nhàng vỗ vai vợ. Cô ấy quay đầu lại, thấy tôi nước mắt liền chực trào.
Hoảng hốt, tôi vội vàng hỏi vợ có chuyện gì xảy ra thì cô ấy ôm tôi lắc đầu nói:
- Không có chuyện gì cả, chẳng là em nhớ anh quá. Thấy anh về nên mừng quá mà khóc thôi.
Hỏi vợ tại sao tôi gọi điện mãi từ tối không được, cô ấy mới sực nhớ tới điện thoại, vội vàng đi tìm. Hóa ra hai mẹ con đợi điện thoại của tôi tới 9 rưỡi tối mà không thấy, nghĩ tôi đang đi tiếp khách hàng nên không dám gọi vì sợ làm phiền rồi ảnh hưởng đến công việc.
Khi vợ cho con đi ngủ, điện thoại hết pin sập nguồn nên cô ấy mang đi sạc. Nào ngờ củ sạc hỏng, không vào điện nên điện thoại vẫn trong trạng thái sập nguồn.
Nghĩ chồng đi tiếp khách về sẽ say xỉn, không gọi nữa nên vợ cũng chẳng màng tới cái điện thoại luôn. Tranh thủ con ngủ thì đi dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ. Xong xuôi mọi việc rồi thì ngồi tần ngần ở phòng khách vì quá nhớ tôi. Đúng là làm tôi một phen hú vía mà.
Nhưng qua việc này tôi cũng chợt nhận ra rằng, trên thế giới này, không có gì quan trọng hơn sự an toàn của gia đình. Trong cuộc sống bận rộn, chúng ta nên quan tâm nhiều hơn đến những người thân yêu xung quanh mình và cho họ biết rằng chúng ta luôn nghĩ đến họ, đừng tiếc vài giây chỉ để gửi đi một tin nhắn.
Nếu tối qua tôi nhắn cho vợ một tin nhắn báo rằng tôi sẽ tan làm muộn, không thể gọi điện về nhà đúng giờ như thường ngày thì có lẽ vợ tôi đã không buồn như thế. Và có lẽ, tôi cũng không phải thấp thỏm lo lắng vượt 100km về nhà giữa đêm như thế. Nhưng thật may, vợ con tôi vẫn bình an ở đây.