Về đến nhà đã là 7 giờ tối, bước vào nhà tôi thấy chồng cùng bố mẹ chồng đang ngồi cắn hạt dưa, xem phim ở phòng khách. Cả nhà 3 người cô em chồng sống gần đó cũng tới.
Tôi hít một hơi thật sâu và đẩy cửa vào. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi choáng váng. Chồng tôi đang ôm một cô bé trong lòng, cô ấy đang không ngừng khóc lóc và bên cạnh là một người phụ nữ trung niên ốm yếu.
Lời nói của con trai làm con dâu im bặt không dám nói gì nữa. Con tôi thật may mắn có được người vợ cam chịu, tôi tin chắc sẽ có ngày các con tự kiếm được tiền và có cuộc sống tươm tất.
Cô ấy mới về nước mấy hôm, nghe thấy tôi bán hàng ngoài chợ, vợ đã tìm đến và bảo mua hết trái cây và nhắc tôi bỏ lên xe. Sau đó vợ đẩy tôi lên xe và bắt về nhà ngoại nói chuyện.
Mấy đêm vừa rồi, chồng trằn trọc suy nghĩ gì đó ngủ không ngon giấc. Hôm qua, vợ chồng ngồi nói chuyện, anh ấy bất ngờ nói là muốn sang tên sổ đỏ cho con trai cả của chú út.
Thực ra những gì tôi nói là hoàn toàn thực tế, ấy vậy mà bỗng dưng nó lại có tính sát thương ghê gớm khiến vợ tôi giận dỗi cả tuần, dù tôi cố gắng bắt chuyện làm lành cô ấy cũng không thèm quan tâm.
Mấy ngày Tết, người ta đi đâu cũng có đôi có cặp, còn gia đình tôi chỉ có mỗi 2 mẹ con. Đến chỗ nào mọi người cũng hỏi chồng tôi đâu, tôi xấu hổ khi phải nói tình trạng anh bị bệnh.