Bà nội bảo cháu lạc loài, sinh nhật bà con dâu tặng một món quà, khách mời cúi mặt không dám nhìn
Đến lượt vợ tôi, ai cũng hồi hộp không biết con dâu tặng mẹ chồng thứ gì. Tôi cũng tò mò vì trước đó vợ bảo cứ để cô ấy chuẩn bị quà tặng.
Mẹ tôi từ trước đám cưới đã luôn chê con dâu không xứng với con trai mình. Khi vợ tôi mang bầu, sinh con, không vừa ý con dâu bà còn không vừa ý luôn cả cháu nội.
Con trai tôi có nhiều nét giống mẹ, đó là điều khiến mẹ tôi không hài lòng. “Giống bố còn đẹp trai, tài giỏi chứ giống mẹ thì chẳng được cái nước gì”, mẹ tôi thường xuyên nói như vậy mỗi khi có ai đó nhận xét về ngoại hình của thằng bé.
Thằng bé lười ăn, không tăng cân, bà cũng bảo cháu mang gen còi cọc, không cao lớn của mẹ. Con tôi chậm nói, mẹ bảo giống vợ tôi ít mồm miệng, không được người ta thích. Lên 2, 3 tuổi, con chưa nhận biết được chữ cái và số đếm như con người ta, mẹ tôi bất mãn bảo thằng bé dốt giống mẹ.
Tôi thì thấy con mình rất bình thường, đâu phải đứa trẻ nào cũng là thiên tài nhưng mẹ dường như quá kỳ vọng ở cháu nên nhìn đâu bà cũng thấy bất mãn và thất vọng khi cháu không được như ý mình. Từ việc chê cháu toàn di truyền điểm xấu của mẹ, bà bắt đầu nghi ngờ liệu thằng bé có phải con tôi hay không?
“Thằng bé này nó lạc loài ở đâu về ấy chứ, dòng giống nhà tôi làm gì có ai như thế”, “Nó chẳng giống bố chút nào, giá kể giống bố một chút thì tôi cũng đỡ buồn” - đó là những câu cửa miệng của mẹ tôi. Dẫu tôi đã dặn mẹ rất nhiều lần rằng cháu ngày một lớn, bà làm vậy cháu sẽ buồn.
Vợ tôi ban đầu còn cố gắng chăm sóc, uốn nắn con để thằng bé ngoan ngoãn, sáng dạ, làm hài lòng mẹ chồng. Dần dần cô ấy cũng chán nản và bất lực với sự bảo thủ, cố chấp không chịu thay đổi của bà.
Sinh nhật mẹ tôi hôm vừa rồi chỉ sau sinh nhật 4 tuổi của con tôi chưa đầy 1 tháng. Gia đình làm vài mâm tiệc gồm con cái trong nhà, có mời thêm vài người họ hàng và bạn bè thân thiết nhất tới chung vui. Con cháu, người quen đều ríu rít tặng quà cho bà.
Đến lượt vợ tôi, ai cũng hồi hộp không biết con dâu tặng mẹ chồng thứ gì. Tôi cũng tò mò vì trước đó vợ bảo cứ để cô ấy chuẩn bị quà tặng. Chiếc hộp mở ra, bên trong chỉ có mấy tờ giấy khiến mọi người ngạc nhiên. Nhìn rõ là thứ gì thì mẹ tôi tái mét mặt mũi.
Không ngờ đó lại là kết quả xét nghiệm ADN huyết thống giữa tôi và con trai. Tất nhiên chẳng có gì nghi ngờ, thằng bé chính là con tôi. Vợ bình tĩnh lên tiếng:
- Đây là món quà con muốn dành tặng mẹ. Không ai muốn nuôi cháu của người khác đúng không ạ, vậy thì chắc hẳn mẹ sẽ rất vui với món quà này, khi biết thằng bé chính xác là con của chồng con không thể sai được.
Bốn năm qua, không biết bao nhiêu lần mẹ nói thằng bé không giống bố, “lạc loài” chẳng có điểm tốt nào của họ nội. Mẹ nghi ngờ thằng bé không phải dòng máu nhà mình. Hôm nay đã có câu trả lời rồi, cũng chứng minh được trong sạch của con, cả nhà mình đều được vui vẻ, thoải mái.
Chắc mẹ cố tình không muốn hiểu ấy chứ, con thấy thằng bé bình thường như vậy mới giống bố và nhà nội. Nếu nó quá đẹp trai, thông minh sáng láng thì có khi mới là “lạc loài”, là dòng giống nhà người khác.
Cô ấy nói câu đó xong, khách khứa đều cúi gằm mặt chẳng dám tỏ thái độ gì vì ngại khi phải chứng kiến chuyện riêng nhà người khác. Vợ tôi quá thẳng thắn và không kiêng nể gì, tiện thể cũng châm biếm mẹ quá ảo tưởng về con trai. Cháu trai bà bình thường thì mới giống bố, vì tôi cũng chẳng có gì đặc biệt.
Tôi biết cô ấy đã phải chịu ấm ức tích tụ suốt mấy năm trời, bây giờ gần như là bùng nổ. Bình thường tính vợ tôi khá điềm đạm, không thích hơn thua như vậy đâu. Nhưng tại sao cô ấy không nói trước với tôi một câu, nếu biết tôi chắc chắn sẽ ngăn cản.
Vì món quà của vợ tôi mà bữa tiệc sinh nhật của mẹ gần như bị phá hỏng. Khách đều ngại không khí căng thẳng nên lần lượt lấy lý do ra về sớm. Mẹ tôi tức đến tím tái mặt mày, cả tuần liền chiến tranh lạnh với vợ chồng con trai.
Tôi trách thì vợ bảo: “Thật lòng em không muốn nhưng làm vậy thì mẹ mới nhớ để lần sau không cư xử với con cháu như vậy nữa. Chúng mình sắp lên kế hoạch sinh đứa thứ hai mà”. Tôi thấy mệt mỏi quá, phải làm sao để vợ và mẹ hòa bình trở lại?