Xuất viện chưa kịp ăn mừng thì chồng quỳ thụp dưới chân vợ khóc, tôi điếng người khi nghe anh nói
Nhiều người nói thời gian sẽ bào mòn tình yêu nhưng suốt 10 năm qua chồng tôi vẫn thế, lúc nào cũng nhẹ nhàng, dịu dàng với vợ, thậm chí 2-3 năm nay có phần chu đáo hơn.
10 năm nay tôi vẫn nghĩ mình thật may mắn khi lấy được một người chồng yêu thương, chiều chuộng mình hết mực. Thậm chí coi đó là một niềm tự hào, thành tựu của đời mình.
Trong lòng tôi, anh là một người đàn ông bản lĩnh, lập được công ty riêng, thu nhập mỗi tháng gấp 5-6 lần vợ. Dẫu vậy khi về đến nhà, anh luôn sẵn sàng xắn tay áo vào bếp nấu cơm, chăm con, chẳng nề hà bất cứ việc gì cả.
Mỗi lần hàng xóm sang chơi thấy chồng tôi vào bếp là lại xuýt xoa: “Chị Trâm sướng nhất khu mình, chồng vừa giỏi kiếm tiền lại giỏi cả việc bếp núc, chiều vợ không ai bằng”. Được khen mà tôi sướng rân cả người.
Không chỉ vậy, anh còn không ngần ngại thể hiện tình cảm với vợ. Mỗi lần hai vợ chồng đi chơi đâu là anh đều chụp ảnh rồi khoe lên mạng xã hội. Đặc biệt là những ngày lễ, ngày kỷ niệm, anh không bao giờ quên, luôn chuẩn bị quà chu đáo cho vợ, không quên đăng ảnh lên mạng xã hội, tag tên vợ vào như khẳng định tình yêu với cả thế giới.
Nhiều người nói thời gian sẽ bào mòn tình yêu, hai vợ chồng trước sống với nhau vì cái tình, nhưng sau sẽ sống với nhau bằng cái nghĩa. Nhưng tôi thấy, chồng thật sự không thay đổi gì, suốt 10 năm nay anh vẫn thế, lúc nào cũng nhẹ nhàng, dịu dàng với vợ, thậm chí 2-3 năm nay có phần chu đáo hơn.
Cách đây một tuần, tôi bị đau ruột thừa và phải mổ, nằm viện mất 5 ngày. Trong suốt thời gian đó, trông chồng mệt mỏi, phờ phạc lắm. Cũng phải thôi, nội ngoại hai bên đều xa, vợ chồng tôi không nhờ vả được gì. Một mình chồng phải chạy đi chạy lại, vừa chăm vợ nằm viện, vừa chăm bẵm hai đứa con đâu dễ dàng.
Không biết làm gì hơn, tôi chỉ đành động viên chồng:
- Anh vất vả quá, thôi cố gắng chồng nhé. Em sắp được ra viện rồi, về nhà sẽ thoải mái hơn, anh đỡ phải chạy đi chạy lại. Thương chồng quá, cảm ơn chồng yêu nhiều nhiều.
Sáng hôm qua tôi được về nhà, nhưng vì bụng dạ còn yếu, chưa ăn uống được gì nhiều nên việc ăn mừng được xuất viện đành gác lại. Đến tối sau khi cho con ngủ xong, tôi về giường tính ôm chồng cảm ơn vì mấy ngày qua thì nào ngờ anh lại bất ngờ quỳ thụp xuống chân tôi khóc lóc:
- Vợ ơi, anh xin lỗi em. Anh bị lừa mất hết, anh trắng tay rồi. Anh sai rồi, mong em tha thứ cho anh.
Tôi hoang mang không hiểu chồng nói chuyện gì. Nghĩ bụng chồng làm ăn thua lỗ nên tôi bảo anh bình tĩnh, đứng dậy nói chuyện tử tế. Ai mà ngờ, anh khai nhận 2 năm nay anh ngoại tình với thư ký riêng. Anh bị cô ta che mờ mắt, lừa mất gần trăm tỷ. Bây giờ cô ta đã cao chạy xa bay với nhân tình, biệt tăm biệt tích, để lại cho anh một khoản nợ khổng lồ.
- Anh thật sự trắng tay rồi, tiền viện phí của em mấy ngày qua cũng phải đi vay mượn mới đóng đủ. Em có thể rút tiền tiết kiệm của hai vợ chồng ra và ký giấy bán căn nhà này để anh trả khoản nợ trước mắt được không? Vì các con, vì cái nhà này anh mong em cho anh cơ hội sửa sai. Anh thề sẽ không bao giờ dám làm điều có lỗi với em nữa. Em cho anh một cơ hội được không? Chỉ cần em cho anh cơ hội, anh lấy lại được tất cả.
Lời chồng nói chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang. Tôi nghe xong mà bủn rủn chân tay, ngã quỵ xuống đất. Tôi thật không ngờ người chồng mẫu mực tôi tin yêu suốt 10 năm qua lại lén lút ngoại tình sau lưng vợ, tin lời nhân tình đến mức thân bại danh liệt, ôm nợ về nhà rồi cầu xin tôi cứu giúp.
Cay đắng quá. Đến bây giờ tôi vẫn chưa hết sốc với những gì chồng đã gây ra. Tôi không biết nên làm gì nữa, vết thương anh gây ra cho tôi quá đau đớn, nhưng nhìn 2 đứa con tôi lại không nỡ vứt bỏ anh. Tôi có nên cho chồng cơ hội, làm theo lời anh nói không?