Nói đến đây, em dâu khóc nghẹn và bỏ chạy ra khỏi phòng. Còn vợ chồng tôi buồn chẳng biết nói gì hơn ngoài vài lời động viên em mạnh mẽ hợp tác với bác sĩ chữa trị.
Vợ sinh nở mà chồng mắt tăm mất dạng, cái bóng cũng không thấy khiến tôi bực vô cùng. Vì thế, khi con gái vượt cạn thành công, tôi tức tối khuyên con ly hôn.
Một hôm, tôi cảm thấy không khỏe nên xin nghỉ phép để đến bệnh viện kiểm tra. Hóa ra, tôi có thai. Đúng lúc này, chồng gọi điện bảo tôi về nhà vì anh có chuyện muốn nói.
Dù bác sĩ nói tôi may mắn phát hiện ở giai đoạn sớm và có thể kéo dài sự sống nếu được chữa trị, nhưng sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi quyết định từ bỏ chữa trị và chọn cái chết từ từ.
Cứ ngỡ chị sẽ có cuộc sống hạnh phúc bên người chồng có nhiều điểm tốt thế. Nhưng đời không như mơ, 2 tháng sau kết hôn, anh rể đưa chị trả về nhà ngoại.
Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây, từ khi em gái chồng đến ở cùng tôi mới bị mất tiền, nên tôi nghi em gái chồng lấy trộm. Có thể vì em không có tiền, ngại nói với tôi nên mới làm như thế.
Tôi không dám nói chuyện mua shop quần áo với chồng mà để chuyện đã rồi mới nói cho anh ấy biết. Sợ nói sớm chồng sẽ ngăn cản, nói ra nói vào làm tôi nhụt chí.
2 tuần trước, Nhàn trở về nhà 1 mình với cái bụng to đùng ôm mẹ khóc cầu xin tha thứ. Tuy chưa hỏi han gì nhưng mẹ đã hiểu tất cả làm bà tức quá lăn ra giường khóc vật vã.