Con gái đi sinh nhưng không thấy mặt con rể đâu, tôi khuyên ly hôn nhưng 2 tuần sau lại hối hận
Vợ sinh nở mà chồng mắt tăm mất dạng, cái bóng cũng không thấy khiến tôi bực vô cùng. Vì thế, khi con gái vượt cạn thành công, tôi tức tối khuyên con ly hôn.
Con gái và con rể tôi là bạn cùng lớp đại học, chúng nó yêu nhau từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Sau khi tốt nghiệp, đi làm được 2 năm thì chúng nó về nhà xin cưới. Không lâu sau khi kết hôn, con gái tôi mang thai.
Tôi là một bà nội trợ điển hình, cả đời chỉ quanh quẩn ở nhà với vài mẫu ruộng, cả đời vất vả vì chồng vì con. Khi hay tin con gái mang thai, tôi vui mừng khôn tả nhưng cũng khó chịu, lo lắng vạn phần. Nguyên nhân là vì Lâm - con rể tôi.
Điều kiện nhà con rể ở mức trung bình. Con làm việc ở một công ty nhỏ và thu nhập không ổn định. Khi con gái muốn cưới Lâm, tôi luôn lo lắng nó sẽ phải chịu khổ khi lấy tấm chồng như thế. Nhưng, ngày đó con kiên quyết muốn lấy Lâm nên gia đình đành chiều theo.
Giờ đây con gái đang mang thai, tôi lại càng lo lắng con rể không thể gánh vác trách nhiệm gia đình, không thể lo đủ đầy cho vợ con.
Thời gian trôi qua, bụng của con gái càng ngày càng lớn. Nhưng Lâm lại có vẻ khá thờ ơ với vợ trong giai đoạn này. Nó tham gia nhiều hoạt động ngoại giao hơn và thường về nhà rất muộn. Nhiều lần tôi nhắc nhở con gái, cẩn thận Lâm đi “ăn vụng” bên ngoài khi vợ bụng mang dạ chửa rồi người chịu thiệt thòi lại là con.
Tuy nhiên, con gái luôn mỉm cười an ủi tôi:
- Mẹ đừng lo lắng, trong lòng anh Lâm chỉ có con thôi. Gần đây anh ấy nhiều việc nên bận rộn chút thôi.
Cuối cùng cũng đến ngày con gái chuyển dạ đi sinh, nhưng con rể lại không có mặt ở bệnh viện. Vợ sinh nở mà chồng mắt tăm mất dạng, cái bóng cũng không thấy khiến tôi bực vô cùng. Vì thế, khi con gái “vượt cạn” thành công, tôi tức tối khuyên con ly hôn. Con rể không lo cho vợ cho con thì con gái tôi, tôi chăm. Cháu ngoại tôi, tôi thương.
Thế nhưng, con gái vẫn mỉm cười, bênh chồng chằm chặp:
- Mẹ ơi, anh Lâm vẫn rất quan tâm tới mẹ con con. Chẳng qua anh ấy bận công việc, bất đắc dĩ không thể về được thôi.
Rồi con gái giải thích, con rể thường xuyên về muộn, tham gia tiệc tùng là để giành về nhiều hợp đồng hơn về cho công ty, giúp tăng doanh thu để tăng thu nhập, giúp vợ con có cuộc sống tốt hơn. Trước ngày con gái tôi “vượt cạn”, con rể đang đi công tác để ký một hợp đồng lớn.
Lâm biết vợ sinh con trước ngày dự sinh, khi đó con rể đã xin nghỉ phép để quay về, nhưng vì tính chất cấp bách của công việc nên con vẫn phải ở lại.
Nghe con gái nói, tôi nửa tin nửa ngờ, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn. 2 tuần sau, con rể cuối cùng cũng về nhà, gặp mặt được vợ con.
Khi quay về, con rể ôm một bó hoa lớn cùng một hộp quà, mặt tràn đầy tội lỗi xin lỗi vợ:
- Anh xin lỗi em, anh không thể bên em lúc sinh nở. Cảm ơn em đã sinh cho anh một đứa con đáng yêu như thế này. Anh hứa cả đời này sẽ đối tốt với mẹ con em. Anh sẽ cố gắng cho mẹ con em cuộc sống tốt hơn.
Nhìn thấy bộ dạng của con rể, tôi vừa giận vừa vui, con gái cũng rơi nước mắt. Xin lỗi vợ xong, con rể còn quay sang xin lỗi và cảm ơn tôi vì đã chăm sóc vợ nó nhiều ngày qua.
Con còn nói đợt này chăm chỉ làm việc, kiếm được khá nhiều tiền, tích cóp được một khoản không nhỏ nên sắp tới nó sẽ mua nhà để vợ con sống thoải mái hơn. Thấy con rể sống tình cảm, biết trên biết dưới lại có trách nhiệm như thế tôi mới thấy hối hận vì ngày trước khuyên con ly hôn. Lâm đúng là chàng rể tốt, suýt chút nữa tôi đã phá hủy hôn nhân của con rồi.