Giả bị ung thư để thử lòng bạn trai, phản ứng của anh làm tôi mất ngủ nhiều đêm
Tuy là bệnh giả nhưng chẳng hiểu sao tôi nói những lời đó mà nước mắt lại có thể chảy ra như đúng rồi vậy. Thế nên càng làm Đức tin và lo lắng hơn.
Bạn trai tôi tên là Đức, chúng tôi yêu nhau được 3 năm nay, mọi chuyện diễn ra đang rất tốt. Anh quan tâm yêu thương tôi thật lòng, những ngày lễ Tết thì luôn có quà tặng bạn gái. Khi tôi muốn đi đâu làm gì anh cũng nhiệt tình hưởng ứng.
Dù công việc của anh rất bận nhưng ngày nào cũng đến nhà tôi chơi, khi thì rủ đi ăn hay uống cà phê, lúc thì mua đồ ăn đến làm những món ngon cho bạn gái. Sự quan tâm chăm sóc của anh trong suốt thời gian yêu nhau làm tôi rất hạnh phúc có được người bạn trai tuyệt vời đến thế.
Trong 3 năm qua, tình yêu của chúng tôi diễn ra rất suôn sẻ. Tính tôi lại hay lo xa, tôi luôn nghĩ nếu một ngày xảy ra biến cố thì tình cảm của 2 người có bị rạn nứt không.
2 tuần trước tôi bị bệnh và phải nằm viện nhiều ngày. Những ngày đó, Đức luôn ở bên chăm sóc tôi rất chu đáo cẩn thận, không thể chê vào đâu được. Trong lúc nằm dưỡng bệnh, rảnh rỗi quá tôi nghĩ ra một ý tưởng thử lòng bạn trai.
Tôi cho rằng để đo được tình yêu của bạn trai thì phải có khó khăn trở ngại mới biết được anh ấy có yêu tôi thật lòng không. Thử Đức một chút như là một liều vắc xin để anh tập thích nghi với khó khăn trong cuộc sống sau này. Nếu anh đủ bản lĩnh vượt qua được thì mới xứng đáng là bạn trai của tôi. Còn ngược lại, tôi không cần bận tâm đến người đàn ông đó.
Sau khi xuất viện trở về nhà, tâm trạng tôi rất buồn, Đức lo lắng hỏi có chuyện gì. Vòng vo một lúc tôi mới nói với bạn trai:
“Em bị ung thư vòm họng giai đoạn đầu chứ không phải là viêm phổi như từng nói. Vì sợ anh bỏ rơi, ghét bỏ nên đã giấu giếm anh trong những ngày qua. Bác sĩ khuyên em nên tập trung chữa trị sớm cho nhanh khỏi để lâu sẽ mất cơ hội vàng. Nếu chữa trị tốt thì sự sống có thể kéo dài được trên 5 năm.
Bố mẹ đã vất vả nuôi em ăn học, chưa báo đáp được gì, mới ra trường được vài năm tiền chưa tiết kiệm được đồng nào, giờ bị bệnh lấy tiền đâu chữa trị. Phận em mỏng, có chữa rồi sống chẳng được bao lâu, thôi anh đi tìm một cô gái khác mà cưới, chúng ta chia tay từ đây”.
Tuy là bệnh giả nhưng chẳng hiểu sao tôi nói những lời đó làm nước mắt cứ thế chảy ra như đúng rồi vậy. Thế nên càng làm Đức tin và lo lắng hơn. Anh dỗ dành an ủi tôi không được nghĩ nhiều, nghỉ việc và tập trung chữa bệnh. Còn chuyện tiền nong để anh ấy lo.
Chủ nhật tuần trước, tôi rất bất ngờ khi Đức đưa mẹ đến nhà thăm tôi. Lúc đó tôi đang lau dọn nhà cửa, miệng hát hò ầm ĩ, chẳng có dấu hiệu nào của người bị bệnh hiểm nghèo.
Trong khi tôi đơ người chưa biết phải giải thích thế nào thì mẹ Đức khen ngợi:
“Cháu sống lạc quan vui vẻ như thế thì bệnh tình chắc chắn sẽ sớm khỏi thôi”.
Tôi đang bối rối thì bạn trai nói:
“Anh đã nói với mẹ về chuyện bệnh tình của em rồi. Lo sợ em không có tiền không chịu chữa bệnh nên mẹ đưa 100 triệu đến cho em nhập viện sớm. Em cứ lo chữa trị, thiếu bao nhiêu nhà anh sẽ bỏ ra tiếp”.
Tôi kinh ngạc trước sự hào phóng và chu đáo của gia đình bạn trai. Cứ tưởng sau khi biết bạn gái bị bệnh nan y thì Đức sẽ tìm cách bỏ chạy, nào ngờ lại mang tiền đến cho tôi chữa bệnh.
Thấy tôi do dự không chịu cầm tiền, mẹ Đức đứng ra khuyên bảo:
“Từ lâu bác đã coi cháu như dâu con trong nhà, cháu bị bệnh gia đình bác không thể đứng ngoài cuộc được. Bây giờ bác chỉ mong cháu lạc quan tươi cười mỗi ngày và tập trung điều trị bệnh cho nhanh khỏi. Còn những việc khác để gia đình bác lo”.
Lòng tốt của gia đình bạn trai làm tôi vừa hạnh phúc vừa lo lắng. Nhiều ngày nay, Đức luôn hối thúc tôi đi chữa bệnh, còn tôi lưỡng lự không biết phải nói sự thật thế nào để cho gia đình anh ấy không ghét bỏ tôi vì tội nói dối đây?