Tái hôn với mối tình đầu, tôi phải sống trong tủi nhục
Sau khi chồng tai nạn qua đời, tôi quyết định tái hôn với mối tình đầu của mình.
Trong cuộc đời, đôi khi ta nghĩ rằng sau bao nhiêu nỗi đau mình sẽ tìm thấy ánh sáng nơi cuối con đường. Nhưng không ngờ, khi thêm một lần nữa hy vọng thì những gì ta đối mặt chỉ là thêm nhiều thử thách hơn, đau đớn hơn.
Tôi năm nay 26 tuổi, đã từng nghĩ rằng cuộc đời mình không thể đau hơn nữa khi mất đi người chồng đầu tiên trong một tai nạn ở công trường. Lúc đó, tôi đang mang thai hơn một tháng và suy nghĩ duy nhất trong tâm trí tôi là sinh con và nuôi dưỡng nó với tất cả tình yêu, sống với những kỷ niệm về chồng quá cố.
Tôi không nghĩ đến việc tái hôn, không nghĩ đến bất cứ điều gì khác ngoài việc làm mẹ. Nhưng rồi, cuộc sống không đơn giản như vậy. Sau khi lo liệu tang lễ cho chồng xong, mẹ chồng tôi bắt đầu nói về chuyện tôi nên đi bước nữa. Lúc đó, những lời khuyên nhủ này như cứa vào lòng tôi. Làm sao tôi có thể nghĩ đến chuyện tái hôn trong khi tôi vẫn đang khóc thương người chồng đã mất và đứa con chưa ra đời?
Nhưng thật bất ngờ, người yêu cũ của tôi từ thời trung học xuất hiện. Anh ấy nói rằng vẫn còn yêu tôi, chấp nhận quá khứ của tôi và không quan tâm đến việc tôi đang mang thai con của người khác. Những lời hứa hẹn, những cử chỉ ấm áp ban đầu khiến tôi dần dần mở lòng lại, nghĩ rằng mình có thể bắt đầu một chương mới trong cuộc sống.
Ngày cưới diễn ra long trọng, mọi thứ dường như trở lại đúng vị trí của nó. Tôi tưởng rằng mình đã tìm thấy hạnh phúc lần thứ hai, rằng mình có thể bắt đầu lại từ đầu với một người đàn ông hiểu và yêu thương mình nhưng ngay đêm tân hôn, tất cả những kỳ vọng đẹp đẽ ấy sụp đổ.
Chồng mới của tôi đưa cho tôi một tờ giấy, không phải là lời yêu thương ngọt ngào mà là một cam kết khắc nghiệt, anh và gia đình yêu cầu tôi phải bỏ đi đứa con của mình, đứa con mà tôi từng thề sẽ bảo vệ bằng mọi giá. Chồng tôi nói rằng, gia đình anh không chấp nhận việc nuôi con của người khác, anh đã cố gắng thuyết phục những không thành công. Tôi chết lặng, tựa như thể cả thế giới vừa vỡ vụn trước mắt.
Tôi đã cầu xin chồng, van nài anh ấy cho tôi giữ lại đứa con nhưng thay vì lắng nghe, chồng tôi quay đi, bảo rằng nếu tôi không chịu làm theo, cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn, rằng mẹ anh sẽ không bao giờ chấp nhận tôi. Khi ấy, tôi cảm thấy mình như một tù nhân trong chính cuộc đời của mình.
Người đàn ông mà tôi thêm một lần tin tưởng, yêu thương giờ đây lại đẩy tôi vào một ngõ cụt và mẹ chồng tôi – người mà tôi hy vọng sẽ là chỗ dựa tinh thần, cũng không hề có chút thương cảm nào.
Đêm đó, chồng bỏ ra ngoài, để lại tôi một mình trong căn phòng lạnh lẽo. Tôi ngồi đó, nước mắt chảy ròng, tự hỏi mình đã làm gì sai để phải gánh chịu những nỗi đau này. Tôi không biết phải làm sao giữ lại đứa con, để rồi phải đối diện với sự khinh thường và ghẻ lạnh từ gia đình mới hay từ bỏ sinh linh bé bỏng mà tôi vô cùng yêu thương?
Quyết định nào cũng đau đớn, quyết định nào cũng dẫn tôi đến một tương lai mà tôi chẳng thể nào mường tượng nổi, mỗi lựa chọn đều sẽ để lại những vết sẹo không bao giờ phai nhạt trong trái tim tôi.
Có lẽ, điều đau đớn nhất không phải là sự lựa chọn trước mắt mà là cảm giác bị phản bội bởi người mà mình tin tưởng. Tôi đã hy vọng rằng sau bao sóng gió, sau mất mát và đau khổ, mình sẽ được yêu thương và che chở. Nhưng giờ đây, trước mắt tôi chỉ là sự cô đơn và mất mát thêm lần nữa.
Tôi quyết định giữ lại bé, bất chấp việc có thể thêm một lần nữa đổ vỡ hôn nhân, gây rắc rối cho gia đình mình. Tôi không biết rồi cuộc đời sẽ đưa đẩy mình đến đâunhưng tôi biết rằng gắn bó với một người đàn ông lật lọng như vậy cũng không thể bền được.
Xin hỏi mọi người tôi có đang làm đúng hay không?