Sau sinh 6 tháng, mẹ chồng vẫn không cho con dâu ngủ cùng chồng vì "Gái đẻ vừa bẩn vừa hôi, hám gì"
Con dâu mang bầu nhưng mẹ chồng em vẫn để ý xét nét lắm. Không hiểu sao mỗi khi thấy vợ chồng em vui vẻ bên nhau là bà khó chịu ra mặt.
Vợ chồng em “ăn cơm trước kẻng” có bầu 2 tháng mới cưới. Bố mẹ chồng cũng không phản đối cuộc hôn nhân của bọn em nhưng chẳng hiểu sao, sau khi về làm dâu, mẹ anh lại luôn tỏ thái độ khiến em mệt mỏi thực sự.
Thực ra sau cưới em với chồng tính xin ra ngoài ở riêng song mẹ anh không cho. Bà bảo:
“Nhà mình rộng, con lại đang mang thai nên cứ ở chung để mẹ tiện chăm sóc đỡ đần”.
Bà nói vậy nhưng không phải vậy, ở chung nhà bà để ý bắt lỗi em từng tí. Em ốm nghén, đêm nhiều khi khó ngủ, nằm trằn trọc tới sáng mới vào được giấc thì 5h mẹ chồng đã gọi cửa bắt xuống nấu bữa sáng cho cả nhà. Chồng thương muốn vợ được ngủ thêm nên dậy nấu thay, bà lại khó chịu mắng:
“Anh giỏi rồi, vừa cưới vợ đã cun cút đeo tạp dề vào bếp, thế còn đáng mặt đàn ông không?”.
Nói chung mẹ chồng em tư tưởng vẫn cổ hủ. Đặc biệt bản thân cùng là phụ nữ nhưng bà luôn nghĩ đàn bà bầu bí, chửa đẻ là đen đủi. Nhiều hôm con trai dắt xe đi làm, bà thấy con dâu đứng ngoài sân nên gằn giọng quát:
“Đàn bà chửa phải biết giữ ý tứ. Sáng ra chồng đi làm không liệu đường tránh mặt lại cứ vác cái bụng đứng chềnh ềnh ra đó để nó đen cả ngày à?”.
Mệt nhất là sau khi em sinh, mẹ chồng nhất quyết không để 2 đứa ngủ chung. Ban đầu bà lấy lý do:
“Trẻ sơ sinh thường quấy đêm, con đi làm cả ngày về mệt cần được ngủ yên giấc. Mẹ kê riêng cho chiếc giường để nghỉ ngơi bên phòng làm việc”.
Bà xót con trai đi làm vất vả cần nghỉ ngơi, ngủ đủ giấc nhưng chưa bao giờ thương con dâu mới đẻ mất sức, đêm nào cũng phải ngồi bế con một mình, không ai đỡ đần. Có hôm thấy con khóc bên phòng, chồng em vội vàng chạy sang bảo bế đỡ cho vợ chợp mắt 1 lúc, mẹ anh liền can ngay:
“Phụ nữ lấy chồng sinh con là việc ai cũng phải trải qua, có gì vất vả đâu mà con phải lo. Cứ để mẹ con nó chăm nhau, con về phòng ngủ đi mai còn đi làm”.
Chuyện sinh hoạt vợ chồng em bà cũng can thiệp. Em sinh tới thời điểm này cũng được hơn 6 tháng, đi làm lại rồi mà chăn gối thì vẫn tiếp tục kiêng. Thực ra chồng em “nhớ vợ” không ít lần chủ động ôm gối về phòng nhưng toàn bị mẹ chặn cửa. Bà nói thẳng:
“Gái đẻ bẩn lắm, đã vậy còn hôi nữa có gì mà hám, con gần gũi vợ sớm rất dễ sinh bệnh. Hơn nữa con làm ăn kinh doanh, tốt nhất kiêng gái đẻ, gần gũi sớm lại đen đủi, kém may mắn. Tốt nhất kiêng cho đủ 1 năm rồi vợ chồng mới sinh hoạt trở lại”.
Chồng em trước giờ không dám cãi mẹ nên lại dạ vâng quay về phòng riêng ngủ. Em nằm bên trong với con nghe những lời bà nói, nản lòng tột độ nhưng cũng chỉ biết thở dài. Nhiều khi em cảm giác mình như bị trầm cảm sau sinh vì cảnh sống chung với mẹ chồng quá ngột ngạt mà chẳng biết nên làm thế nào mới phải…