Sống chung với em dâu tương lai, tôi ôm cả cục tức mà không làm gì được vì mẹ chồng
Em trai chồng và bạn gái xác định cưới, nhà tôi còn phòng trống nên mẹ chồng bảo cho cô ta vào đó ở.
Vợ chồng tôi lấy nhau gần 10 năm rồi và có 2 đứa con. Hồi mới cưới, bố mẹ chồng cho hai đứa một căn nhà để ở nên chúng tôi không phải lo lắng gì về vấn đề nhà cửa cả, nhờ vậy cũng đỡ áp lực kinh tế một phần. Căn nhà này rất gần nhà của bố mẹ chồng, trong cùng một khu dân cư nên tiện chạy qua chạy lại.
Sau chồng còn một cậu em trai kém 5 tuổi, chú đang yêu một cô bạn gái quê ở tỉnh lẻ. Cả hai xác định cưới xin, bố mẹ chồng quý cô nàng này lắm nên mới bảo vợ chồng tôi cho em nó ở nhờ. Còn chú chồng vẫn ở cùng bố mẹ bên nhà kia.
- Cái Thanh (tên bạn gái của em trai chồng) thân con gái một mình lên thành phố không quen biết ai nhiều. Phòng ốc bên ngoài giá đi thuê đắt đỏ, bố mẹ cũng xác định nó là dâu con trong nhà, bên nhà con còn một phòng trống thì cho em nó vào đó ở. Một là đỡ tốn tiền nhà, hai là chị em gần gũi nhau hơn. Nó cũng hiền lành, ngoan ngoãn lại chăm chỉ, tốt tính nên con không phải lo lắng gì đâu.
Mẹ có lời thì vợ chồng tôi cũng không có lý do gì để từ chối cả. Vậy là từ đó Thanh sống cùng gia đình tôi, ban ngày cô qua bên nhà bố mẹ chồng tôi ở bên đó, tối về nhà tôi ngủ thôi.
Tuy nhiên ở bên nhà bố mẹ chồng, cô ta rất sạch sẽ, việc gì cũng tranh làm nên càng được lòng ông bà. Thế nhưng về bên nhà tôi thì cô ta lại cực kỳ bừa bộn. Sau 6 tháng sống chung, tôi chưa bao giờ thấy Thanh cầm chổi quét giúp tôi cái nhà cả, đã vậy đôi khi còn bày thêm việc ra cho tôi làm.
Chẳng hạn như buổi tối cô ta úp bát mì ăn khuya, ăn xong cũng không nỡ rửa bát luôn mà vứt vào chậu để tôi rửa. Hay ăn hoa quả ngoài phòng khách, cô ta ăn xong vứt luôn rổ vỏ và dao ở đấy chứ không đổ rác đi. Nhà có trẻ nhỏ, dao kéo vứt lung tung như thế rất nguy hiểm nên tôi không vừa lòng chút nào.
Tôi có nhắn tin cho cô em dâu “hờ” rằng khi nào rảnh thì phụ chị dọn dẹp với, cũng nhắc nhở Thanh việc cất đặt dao kéo thì cô ta chỉ ừ qua chuyện rồi không làm gì, vẫn chứng nào tật nấy. Tới bây giờ Thanh đã ở nhà tôi gần một năm rồi nhưng cô ta chưa dọn dẹp nhà cửa cho tôi được bữa nào luôn.
Đỉnh điểm là tối hôm trước, Thanh quét mỗi cái phòng của mình rồi tùa rác ra ngoài phòng khách, để nguyên đống rác và chổi ở đấy. Lười, ở bẩn đến mức này là cùng, tôi giận run người nhưng vẫn phải nhẹ nhàng nhắn tin cho cô ta, kiếm cớ đuổi đi:
- Thanh à, chị đang chuẩn bị cho 2 đứa nhỏ nhà chị ngủ riêng, nên em qua bên kia ở, nhường phòng cho các cháu nhé. Dù gì em cũng như dâu con trong nhà, hai đứa sắp cưới rồi còn gì.
Cô ta xách đồ qua nhà bố mẹ chồng tôi ở thật, đêm thì ngủ cùng với bà nội. Nhưng đáng nói là cô ta lại mách chuyện này với mẹ chồng tôi. Mẹ chồng chẳng phân biệt đúng sai, chỉ nghe chuyện từ một phía rồi qua tận nhà chửi tôi không kịp vuốt mặt.
- Cái nhà này là của tôi, tôi còn chưa sang tên đổi chủ. Thiết nghĩ có nhà mà để các con phải lăn lộn ở ngoài thật không đành lòng nên mới cho hai đứa ở ké, vậy mà cô chưa gì đã này nọ, ỷ lớn rồi bắt nạt người mới. Cô làm dâu gần chục năm rồi thì phải biết chứ, chị em có gì không hợp thì bảo ban nhau, đằng này cô lại đuổi nó đi. Ở đây lâu quá riết rồi quên mất ai mới là chủ cái nhà này phải không?
Lúc mẹ chồng mắng tôi, bà gọi cả nhà vào gồm cả bố chồng, chồng tôi, em trai chồng và cả cô em chồng “hờ” kia nữa. Dù ôm cả “cục tức” trong người nhưng bà mắng xối xả nên tôi chẳng chen vào được một lời.
Cuối cùng tôi phải muối mặt đưa chìa khóa nhà sơ cua cho Thanh, nhưng từ đó đến nay cô ta vẫn chưa về nhà. Giờ chưa qua cửa đã thảo mai, khó chung đụng như vậy, mai mốt cô ta về làm dâu không biết tôi phải sống thế nào nữa đây.