Lỡ hẹn với người tình, chồng tính về ôm vợ ngủ nhưng thấy người nằm trên giường, anh run bắn
Không muốn làm to chuyện ngay, những ngày sau đó tôi âm thầm điều tra các mối quan hệ bên ngoài của chồng để chứng thực mọi chuyện. Cuối cùng tôi cũng tìm ra người tình của anh.
5 năm kết hôn, tôi luôn tự hào về mái ấm của mình. Vợ chồng bên nhau ngần ấy năm nhưng chưa bao giờ to tiếng cãi vã. Chồng tôi tuy không có nhiều thời gian dành cho gia đình, mọi việc trong nhà chủ yếu do một tay tôi lo liệu song đổi lại anh luôn quan tâm và trân trọng những hi sinh của vợ. Khi chỉ có 2 đứa bên nhau, anh thường xuyên thủ thỉ:
“Anh biết vợ vì anh mà chịu nhiều vất vả. Nhất định anh sẽ bù đắp xứng đáng cho vợ”.
Nghe những lời ấy của chồng, tôi thực sự mãn nguyện chẳng còn đòi hỏi, hay trách móc gì ở anh. Bởi tôi hiểu, bản thân anh cũng đang cố gắng vì tương lai chung của 2 đứa. Miễn chỉ cần anh thực sự yêu thương, trân trọng và một lòng vì vợ con, gia đình đúng như những gì anh đã nói là đủ.
Cho tới ngày hôm đó, chồng tôi báo cùng đối tác đi ăn, bàn chuyện hợp đồng sẽ về muộn nên tôi tranh thủ đưa con đi chơi. Nhưng vừa tới bờ hồ, tôi lại bất ngờ thấy anh đang ngồi ôm ấp một cô gái trẻ trong quán cà phê sang trọng gần đó. Bởi không muốn con chứng kiến ảnh không hay của bố, tôi đành nuốt nước mắt chở thằng bé về.
Không muốn làm to chuyện ngay, những ngày sau đó tôi âm thầm điều tra các mối quan hệ bên ngoài của chồng để chứng thực mọi chuyện. Cuối cùng tôi cũng tìm ra người tình của anh. Cô ta là chủ quán cà phê gần công ty anh làm. Sau lưng tôi, anh qua lại với ả đã gần 2 năm. Biết rõ về mối quan hệ ngoài luồng của chồng, mỗi ngày tôi đều tranh thủ tới quán bắt chuyện làm thân với cô ả.
Công bằng mà nói, cô gái đó nhìn rất thân thiện, dễ mến. Nếu như không phải là “tình địch” thì có lẽ tôi sẽ xem cô ấy là một người bạn thực sự của mình.
Sau khi đã trở thành “khách ruột” của quán, tôi thường xuyên chủ động tìm cô ấy tâm sự, kể về cuộc sống, công việc. Thấy tôi cởi mở, cô nàng không “đề phòng” mà háo hức khoe về bạn trai. Không thể ngờ, cô ấy cũng chỉ là nạn nhận của chồng tôi. Chính anh đã lừa dối rằng vì mải làm ăn lo sự nghiệp nên chưa kết hôn. Rồi hứa hẹn, động viên cô ta cố đợi anh thêm thời gian nữa sẽ dẫn về ra mắt, tính chuyện cưới xin. Cô ấy ngây thơ vẫn chờ đợi ngày bạn trai thực hiện lời hứa ấy.
Nghe tình địch tâm sự, lòng tôi đau như dao cứa. Tôi không trách sự non dại của cô gái trẻ, mà chỉ trách sự bội bạc của chồng, lại càng thấy ghê sợ sự giả dối anh vẫn diễn mỗi ngày với vợ. Tôi cũng trách bản thân quá mù quáng tin vào lời mật ngọt từ chồng để rồi bị “dắt mũi” gần 2 năm không biết.
Sao bao ngày trăn trở suy nghĩ, tôi quyết định sẽ ra tay chấm dứt mọi chuyện.
Hôm ấy, chồng tôi báo phải ở lại cơ quan trực đêm không về nhà. Tôi biết rõ đó là cái cớ để tìm tới bên người tình nhưng vẫn dạ vâng. Tuy nhiên ngay sau đó tôi tới gặp cô nàng, thủ thỉ tâm sự rằng hôm đó là sinh nhật tôi, chồng đi vắng nên rủ cô nàng tới nhà đón sinh nhật cùng. Tôi cũng giữ cô ấy lại, sáng mai mới về cho mình khỏi buồn.
Sau vài phút đắn đo, cô nàng quyết định hủy hẹn với bạn trai để tới nhà dự sinh nhật tôi. Để không bị phát hiện, tôi cất hết tranh ảnh gia đình. Ăn uống xong, lại rủ về phòng chị em tâm sự. Trong mỗi câu chuyện cô ấy kể, tôi đều nhận thấy hình bóng chồng mình trong đó mà đau lòng, vừa thương tình địch, vừa thương chính bản thân.
Còn chồng tôi, bất ngờ bị bồ thay đổi kế hoạch, anh liền nhắn tin cho vợ:
“Vợ để cửa. Anh về ôm vợ ngủ nhé. Hôm nay anh nhờ được người trực thay”.
Cười nhạt trước tin nhắn giả tạo của anh, tôi nhắn lại:
“Vâng, anh về đi. Em đợi”.
Cửa phòng ngủ mở, theo thói quen anh về tới là xà vào ôm lấy vợ. Bất ngờ bị tiếng hét của người lạ làm hoảng hồn, anh vội vàng với tay bật điện. Thấy người tình nằm trên giường, mặt anh tái mét, cô gái đó mặt cũng tím lại. Cả 2 ngơ ngác hỏi nhau. Lúc đó tôi mới lên tiếng:
“Giới thiệu với em, đây là chồng chị. Bọn chị lấy nhau 5 năm rồi,… Do vậy bạn trai em không phải độc thân như anh ta giới thiệu đâu”.
Tới đây thì cô gái đó hiểu vấn đề, ôm mặt òa khóc, chạy một mạch khỏi nhà tôi. Chồng tôi không dám đuổi theo, vội quay sang van xin vợ tha thứ, nhưng tôi tuyên bố thẳng:
“Với anh tôi đã hết niềm tin. Chúng ta đợi ngày ra tòa”.
Cuộc hôn nhân của tôi vậy là khép lại.