Khi biết em dâu có 4 tỷ, tôi ngượng tái mặt nhớ đến câu nói trong 2 lần em ấy sinh con
Tôi nhớ cả 2 lần chê trách An nghèo khó, em ấy chỉ im lặng không nói gì. Cứ nghĩ bản thân nói đúng nên trong cách nói chuyện tôi chẳng bao giờ nể nang các em cả.
Có lần tôi đưa mẹ chồng đi ăn cỗ bên họ ngoại. Ở đó bà hãnh diện khoe với mọi người về công việc của vợ chồng tôi. Bà bảo:
“Có 2 đứa con trai, vợ chồng con cả nghề nghiệp ổn định, công việc được mọi người ao ước ngưỡng mộ. Còn công việc của vợ chồng con út thì bấp bênh có thể bị đuổi bất kỳ lúc nào, là nỗi lo lắng lớn nhất của chúng tôi”.
Được các chú dì tặng cơn mưa lời khen, lúc đó tôi hạnh phúc lắm. Tôi nghĩ thầm trong bụng cho rằng chúng tôi học hành giỏi giang nên có được chỗ làm tốt, còn các em kiến thức không có nên phải làm việc vất vả.
Tuy là chị em dâu nhưng chúng tôi ít khi có thời gian ngồi tâm sự với nhau. Em dâu tôi tên An, ăn mặc rất đơn giản, ngày nào cũng đi làm bằng xe số. Thỉnh thoảng tôi có bộ đồ quần áo nào đẹp cho em dâu mừng lắm và hôm sau mặc luôn.
Thấy em dâu không từ chối cái gì nên mỗi khi có đồ nào không muốn dùng nữa tôi luôn mang qua cho em ấy xài. Nhờ thế mà ngày An mang bầu và sinh con 2 cháu không tốn tiền mua quần áo cả mẹ lẫn con. Những bình sữa hay giỏ đựng đồ sơ sinh cũng là tôi cung cấp.
Cho gì em dâu cũng lấy, lâu dần tôi cho là em ấy khó khăn và trong cách ăn nói cũng có chút coi thường.
Hôm thứ 2 vừa rồi, đi chuyển tiền cho cơ quan, tôi chạm mặt An ở trước cửa ngân hàng. Thấy em dâu cầm trên tay cuốn sổ tiết kiệm, tôi cho rằng trong đó có vài chục triệu gửi là cùng.
Có lẽ trên tay nhiều đồ lỉnh kỉnh nên An đánh rơi sổ xuống đất, tôi liền cúi xuống nhặt giúp em ấy và không quên mở ra xem. Tôi choáng váng khi biết em dâu đang gửi ngân hàng 4 tỷ. Không hiểu các em làm gì mà nhiều tiền đến vậy.
Trong lúc tôi đang đứng ngẩn người ra thì An đã vội vã rời đi vì đang trong giờ làm, em tranh thủ ra ngoài một chút để đáo hạn.
Buổi tối hôm đó, trong đầu tôi nghĩ rất nhiều về An, tôi nhớ lúc em ấy sinh 2 đứa con đã nói lời không phải. Đứa đầu tôi bảo:
“Ăn tôm là nhiều canxi, tốt cho cả mẹ lẫn con nhưng đắt lắm, chắc em không có tiền mua đâu”.
Lần sinh con đứa thứ 2, tôi lỡ miệng nói:
“Ngày chị sinh con không có sữa, tháng nào cũng tốn 4 triệu mua sữa ngoài nuôi con. Em may có sữa cho con bú, nếu không với điều kiện kinh tế khó khăn, không biết lấy gì cho con ăn nữa”.
Tôi nhớ cả 2 lần chê trách An nghèo khó, em ấy chỉ im lặng không nói gì. Cứ nghĩ bản thân nói đúng nên trong cách nói chuyện tôi chẳng bao giờ nể nang các em cả.
Nhưng giờ biết em đang sở hữu số tiền lớn, tôi không hiểu 2 em làm nghề gì mà kiếm được nhiều tiền như thế.
Tôi đem sự thắc mắc trong lòng hỏi chồng. Anh không ngạc nhiên và nói với giọng bình thản:
“2 em ấy lương thì bình thường nhưng thường có dự án. Mỗi năm chỉ cần làm vài dự án đã kiếm được số tiền lớn. Tính các em ấy không thích khoe khoang nên sống giản dị, tiết kiệm, vì thế vợ đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá thấp hay coi thường người ta đấy”.
Hôm kia, tôi qua nhà nội, thấy mẹ chồng đang vân vê hộp sữa bột trên tay nên hỏi giá bao nhiêu. Bà bảo 2 năm nay, tháng nào An cũng mua biếu ông bà vài hộp và không biết giá. An nói bố mẹ sức khỏe yếu, ăn ít thì phải uống sữa cho tăng cường sức đề kháng chống lại bệnh tật.
Tôi ngượng chín mặt khi nghe lời mẹ chồng nói. Làm dâu 15 năm nay, chỉ khi nào ông bà đi bệnh viện tôi mới mua đồ biếu. Thu nhập vợ chồng tôi chỉ đủ chi tiêu, mỗi tháng cùng lắm dư được vài triệu nên không có tiền mua sữa biếu ông bà. Chúng tôi không giàu bằng An vậy mà tôi lại luôn coi thường em ấy. Bây giờ tôi thấy xấu hổ khi gặp em ấy.