Chồng tôi tiết kiệm từng giọt nước mắm nói chẳng ngoa. Bữa ăn nào thừa chút nước mắm, anh cũng dặn vợ cất đi, bữa sau ăn tiếp. Có lần tôi đổ đi, bữa sau rót ra bát mới, chồng đã hỏi thế bát cũ đâu.
Tôi là đàn ông, chưa có tự khoe mẽ điều gì, nhưng tôi khẳng định tôi không phải một người đàn ông tồi đối với vợ con. Vậy mà, biến cố xảy ra, chỉ vì câu nói “Vợ sẽ lấy lại tuổi xuân”.
Tôi choáng váng tới mức làm rơi cả điện thoại xuống sàn. Chồng tôi nghe tiếng động bèn chạy vào, anh lập tức hiểu mọi chuyện. Chồng quỳ xuống cầu xin tha thứ, tôi bủn rủn đứng còn không vững. Xót xa..
Giữa lúc cả nhà chồng đang cuống cuồng gọi xe cấp cứu thì chị ta quá quắt quay sang chửi tôi. Chị ta chửi tôi là con hồ ly tinh cướp chồng. Nếu không vì tôi thì chồng tôi vẫn đợi chị ta quay về.
"Đổi nhà đi, nhà tao ở trung tâm còn có giá gấp 3 lần cái nhà mới xây của chúng mày". Giữa lúc tôi đang đắn đo thì choáng váng khi nghe được câu chuyện giữa mẹ chồng và cô em bố chồng.
Chồng tôi ném luôn cái điện thoại xuống nhà. Chưa hết, anh còn chỉ tay vào mặt chửi tôi “lăng loàn, có chồng rồi còn đong đưa với trai” rồi hất đổ luôn mâm cơm trên bàn xuống vỡ tan tành...
Chưa có một bữa nào cô ấy nấu nổi một bữa cơm ngon lành trọn vẹn, không mặn đắng thì lại nhạt thếch, không cháy đắng thì lại sống hay thiếu vị nọ vị kia. Nhưng đâu chỉ có vậy..
Tôi đưa kết quả xét nghiệm cho vợ. Và bất ngờ cô ấy đã tái mặt và sau một hồi im lặng, cô ấy đã thú nhận rằng đứa con tôi nâng niu bấy lâu nay không phải là con tôi.
Giận tôi, cô ấy lập tức giật phăng bộ đồ khỏi người và cứ khỏa thân thế đi dọc hành lang chung cư, vừa đi vừa lẩm bẩm mắng chửi tôi như người thần kinh khiến cho hàng xóm ngại ngùng.
Kể ra chuyện của mình mà tôi oải quá mọi người ạ. Tình yêu 4 năm của tôi, để đến ngày lấy nhau về chưa đầy 1 ngày tôi đã chỉ muốn bỏ quách đi cho nhẹ nợ.
Dù yêu bao lâu, dù đã tường tận người kia thế nào. Cố gắng để không hối tiếc. Cố gắng để lúc chấm dứt có thể rời bỏ mà không ái ngại “những ngày qua vẫn là mình nhận quá nhiều”