Đúng như tính toán của tôi, lấy nhau nửa năm, vợ tôi đã mang thai. Khi biết sắp trở thành mẹ, vợ phấn khởi lắm và lên kế hoạch mua nhà. Biết tôi không có tiền riêng, nhà nội cũng không cho đồng nào, vợ về nhà cầu xin bố mẹ giúp đỡ.
Những ngày sau đó, nhớ vợ, tôi quay về phòng nhưng cô ấy vẫn đẩy ra. Không thể chấp nhận tính trẻ con của vợ, tôi quyết định không xuống thang để khi nào cô ấy hết giận thì tự tìm đến cầu xin chồng được ngủ.
Nói về lý do chọn tôi là người chăm sóc cho chú quãng thời gian cuối đời, chú nói rằng vì từ nhỏ tôi đã rất hiểu chuyện và luôn hiếu thảo với chú. Tôi đồng ý, bố mẹ tôi cũng hứa sẽ chăm sóc cho chú chu đáo.
Nghi bố chồng để quên hoặc làm rơi ở đâu đó, nên mọi người trong nhà chia nhau ra tìm khắp nơi, nhưng vẫn không tìm thấy số tiền đó. Khi mọi người đang lo lắng, em dâu bỗng lên tiếng đổ cho tôi đã ăn trộm tiền của bố chồng.
Ngày hôm kia, Huyền kêu mất chiếc dây chuyền trị giá 50 triệu được bạn trai tặng. Chị ấy đã lục tung cả phòng nhưng không thấy. Sau đó qua phòng tôi lục đồ, điều sốc nhất là chiếc dây chuyền lại ở trong đống sách vở của tôi.
Con tan học mà chưa có ai đón, tôi lo sợ nhắn tin nhờ chồng đón giúp. 7h tối rồi mà làm đầu chưa xong, cơm nước chưa nấu, lòng tôi nóng như lửa đốt. Trong đầu tôi nghĩ ngay đến cảnh chồng ở nhà đập phá đồ đạc, con cái khóc lóc.