Số phận người phụ nữ hơn 10 năm ở xóm chạy thận những ngày giá rét, ký ức về cái Tết không trọn vẹn
Hơn 10 năm qua bà Hoài, bà Sự cùng nhiều người chạy thận khác phải sống trong nhà trọ lụp xụp với bao mưa nắng, gió rét. Cũng từng nấy năm những người này không bao giờ có cái Tết trọn vẹn 3 ngày bên gia đình, con cháu.
Mấy ngày qua, từng đợt gió mạnh cứ thế thốc thẳng vào những dãy nhà trọ tạm bợ của những phận người quanh năm chạy thận ở ngõ 121 Lê Thanh Nghị, quận Hai Bà Trưng, Hà Nội. Cái lạnh căm căm làm cho những người vốn sức khoẻ yếu do bệnh tật như bà Dương Thị Hoài (66 tuổi, quê Nam Định) trở nên tê tái hơn ai hết.
Lúc này, bà Hoài mặc kín mít đang chuẩn bị đồ để đi chạy thận ở Bệnh viện Bưu Điện cách nơi ở trọ vài km. Đứng bên hiên nhà, hai tay bà Hoài đan vào nhau rồi suýt xoa để vơi đi cái lạnh của đợt rét đậm, rét hại.
Bà Hoài kể, căn bệnh suy thận giai đoạn cuối đã đeo bám mình suốt hơn 12 năm qua. Cũng từng ấy thời gian bà bám trụ tại dãy nhà trọ nơi mình đang sinh sống. Cứ cách ngày, bà lại phải đi chạy thận 1 lần.
“Khi tôi phát hiện bị suy thận ông nhà tôi đưa tôi lên đây chăm sóc rồi ở cùng tôi được 8 năm thì ông ấy qua đời vì ung thư. Trước trong xóm ai cũng nghĩ rằng ông sẽ sống thọ hơn tôi, ai ngờ ông ấy lại bỏ tôi lại một mình rồi vĩnh viễn ra đi mãi mãi”, bà Hoài buồn tủi kể.
Bà Hoài cho biết, vợ chồng bà sinh được 3 người con trong đó hai người con trai đang làm trong Gia Lai, người con gái lấy chồng rồi sinh sống ở huyện Chương Mỹ, Hà Nội. Các con ngày nào cũng gọi điện hỏi thăm, động viên sức khoẻ bà.
“Các con quan tâm đến tôi lắm. Chúng nó bảo mẹ vào ở với các con. Thế nhưng tôi bệnh tật thế này đi được đâu. Tôi cũng không muốn chúng nó thêm vất vả gánh nặng vì mình, rồi còn lo cho các cháu nữa. Tôi sống ở đây một mình, cũng không dám về quê vì mỗi lần về lại tốn kém, tiền xe cộ đó để lại cũng đủ cho tôi trang trải thêm 1 tuần ở Hà Nội này”, bà Hoài tâm sự.
Mấy ngày qua, không khí lạnh tăng cường khiến bà Hoài không thể chợp mắt vì rét. Cả đêm bà cứ trằn trọc ngủ không trọn giấc. Thi thoảng từng đợt gió lạnh thốc thẳng vào phòng trọ, qua các khe cửa khiến bà nằm co ro. Chỉ vào chiếc đèn sưởi bà lão cười bảo con gái mua cho nhưng vì sợ tốn điện bàkhông dám bật.
“Điện giờ 4000 đồng một số đắt đỏ, tiền thì túng thiếu. Mắc cái bệnh này khiến người lúc nào cũng mệt lả nên chẳng có sức để làm thêm việc gì. Các con hàng tháng thương mẹ đều gửi tiền ra nên phải tiêu dè dặt.
Mình bệnh tật nên không dám dùng tốn lại phiền con cái thêm vất vả. Tối đến mọi người kiếm vài cành củi đốt bên ngoài để sưởi rồi đến khuya ai về nhà ấy”, bà Hoài tâm sự.
Nhiều khi không có con cái người thân bên cạnh bà lại trăn trở suy nghĩ, buồn tủi. Có lúc chạy thận về bị tụt huyết áp bà được mọi người trong xóm đưa đi bệnh viện hoặc mua đồ ăn giúp.
“Cuộc sống là vậy, ông trời chưa cho mình chết thì mình phải cố gắng sống thôi. Các con cũng hay gọi điện động viên nên tôi cũng lấy đó làm tinh thần, nghị lực để mình lạc quan hơn trong cuộc sống. Tết này, chờ đến ngày 30 Tết chạy thận xong rồi bắt xe khách về quê hương khói cho gia tiên, chồng tôi.
Lúc đó cũng chờ đợi các con cháu về quê đoàn tụ. Thế nhưng suốt bao năm qua tôi cũng chưa bao giờ có cái Tết trọn vẹn bên con cháu. Cứ khoảng mùng 2 tôi đã phải bắt xe ra lại đây để tiếp tục hành trình chạy thận. Cuộc sống không giống cuộc đời nên phải cố thôi”, đối mắt bà Hoài ánh lên niềm hy vọng.
Cả xóm chạy thận hiện tại khoảng hơn 130 người, họ đến từ khắp các nơi. Mắc căn bệnh “nhà giàu” nhưng lại mang nỗi đau người nghèo khiến ai ai cũng buồn tủi. Họ kỳ vọng căn bệnh này không giày xéo bản thân mình thường ngày.
Ngồi co ro trong phòng trọ tối tăm, bà Nguyễn Thị Sự (70 tuổi, ở xã Hoàng Vân, huyện Hiệp Hoà, tỉnh Bắc Giang) cho biết đã ở đây được hơn 13 năm. Đó cũng là từng ấy thời gian bà phải chạy thận nhân tạo để duy trì sự sống.
Trước đây vốn là giáo viên cấp 2, bà Sự chuẩn bị nghỉ hưu thì biết tin mình mắc bệnh. Bà Sự phải điều trị ròng rã tại bệnh viện Bạch Mai 4 năm nhưng bệnh tình không thuyên giảm sau phải chuyển sang chạy thận nhân tạo. Từ đó đến nay cũng đã 13 năm bà ở đây, không mấy khi được về nhà.
“Mấy ngày rét đậm, rét hại ngoài thời gian phải đi chạy thận tôi chỉ quanh quẩn trong nhà. Tôi không dám ra ngoài vì thời tiết quá lạnh. 4 chiếc chăn được quây kín xung quanh cho đỡ đi cái lạnh cắt da thịt mỗi đêm.
Ở xóm tôi mới đây có 1 cậu thanh niên chạy thận qua đời vì bị tai biến. Cách đó không lâu cũng có một cụ bà cũng bị suy thận bị tai biến tử vong trong lúc về quê. Những người bình thường đã chịu lạnh kém rồi người chạy thận như chúng tôi sức đề kháng yếu đi rất nhiều”, bà Sự trải lòng.
Quãng đường từ khu nhà trọ tới bệnh viện Đống Đa để chạy thận dài khoảng 3,4km. Để tiết kiệm chi phí bà cùng 2,3 người khác chung nhau tiền bắt taxi qua bệnh viện để chạy thận. Mỗi tuần một người hết khoảng 300 nghìn đồng. Hôm nào mà không chạy thận người buồn bực, khó chịu.
“Tuy nhiên, có hôm chạy thận về xong bị tụt huyết áp, sốt. Những lúc như thế chỉ biết nhờ hàng xóm xung quanh giúp đỡ. Mọi người chăm sóc giúp cho chứ con ở xa, nó lại còn lo cho vợ con nữa”, bà Sự cho hay.
Mỗi tháng tiền lương hưu của bà Sự được 4-5 triệu đồng. Số tiền đó cũng tạm đủ cho bà dè dặt chi tiêu, sinh hoạt, tiền thuốc men chữa bệnh. Để tiết kiệm chi phí hằng ngày bà nấu cơm một lần chia ra hai bữa.
“Chồng tôi giờ ông ấy cũng 80 tuổi rồi nên sức khoẻ yếu chẳng đi đâu được. Cứ khoảng 1-2 tháng tôi về quê thăm con cháu một hai ngày rồi xuống để chữa trị. Giờ sống chung với bệnh tật nên cứ phải lạc quan, cố gắng an phận.
Tôi bảo với con trai là mẹ sống không giúp được con điều gì. Ông trời trói buộc mẹ con mình với nhau. Nếu mẹ không ốm đau bệnh tật thì mẹ không để con thiếu gì nhưng mẹ bị như vậy con phải cố gắng lên”, bà nói tự động viên bản thân mình.
Gần Tết, bà Sự chờ đón ngày được về đoàn tụ với gia đình. Thế nhưng suốt hơn 15 năm qua bà cũng chưa bao giờ có cái Tết trọn vẹn bên người thân.