Ngủ trưa 4 giờ chiều mới dậy, thấy tin nhắn của mẹ chồng 3 tiếng trước, tôi nghẹn ngào bật khóc
Cách đấy 2 tiếng còn có một cuộc gọi nhỡ của mẹ chồng, nhưng tôi để chế độ im lặng nên không nghe chuông đổ.
Hai vợ chồng tôi đều là dân tỉnh lẻ lên thành phố học hành, làm việc rồi quen và yêu nhau. Hồi đưa nhau về nhà ra mắt, bố mẹ hai bên đều ngăm cấm dữ lắm vì hai nhà cách nhau gần 200km.
- Cứ nói bây giờ giao thông thuận tiện, một chuyến xe là đến, nhưng một thân ba chốn vất vả lắm. Tết nhất hay lễ lạt lại phải chia nhau ra, muốn gần nhau một chút cũng khó. Thà là con lấy luôn chồng thành phố, hoặc lấy chồng cùng quê, đi lại còn đỡ vất vả hơn.
Bố mẹ tôi nói vậy, bố mẹ anh cũng ý như thế, nhưng hai đứa vẫn kiên quyết ở bên nhau nên gia đình hai bên đành phải chấp thuận đứng ra tổ chức đám cưới. Cưới xong, thương con thương cái nên bố mẹ hai bên cho chúng tôi một khoản tiền để mua nhà. Cộng thêm khoản tiền trước cưới và chút tiền mừng cưới, hai vợ chồng cũng mua được một căn chung cư nho nhỏ nên đỡ áp lực đi phần nào.
Bố mẹ chồng tôi tâm lý lắm, cứ tháng không thấy con cái về chơi là bà lại gửi cả thùng đồ ăn lên. Thỉnh thoảng mẹ lại bắt xe khách, tay xách nách mang mang đủ thứ cho vợ chồng tôi, nào là rau củ quả bà trồng, con gà quả trứng bà nuôi, thậm chí còn có cả củ gừng, quả ớt, rau thơm đủ loại.
- Trên này thiếu gì, mẹ không cần phải vất vả xách lên cho chúng con thế này đâu. Mẹ tới chơi là chúng con vui rồi.
Nhiều lần tôi dặn mẹ chồng như vậy nhưng bà đều gạt phắt đi, bảo trên này tuy không thiếu thứ gì nhưng sợ phun thuốc trừ sâu không đảm bảo, mẹ tiện lên thăm thì gói một chút mang lên. Thương mẹ vất vả nhưng dù gì đó cũng là tấm lòng của mẹ nên vợ chồng tôi không từ chối, cũng chẳng nói gì thêm nữa.
Đợt này tôi đang mang thai, vì chuẩn bị đón con đầu lòng nên chồng tôi nhận nhiều việc hơn để tăng thu nhập. Anh thường xuyên đi công tác, cuối tuần lại hay tăng ca, nhiều lúc cũng buồn cũng tủi thân nhưng nghĩ anh vì con nên tôi đành cố gắng.
Bù lại, tôi được bố mẹ chồng quan tâm nhiều hơn. Hầu như ngày nào mẹ chồng cũng gọi điện nói chuyện để tôi đỡ buồn khi chồng đi công tác nhiều. Rồi mẹ còn chia sẻ những kinh nghiệm khi mang thai, hỏi tôi thích ăn gì để mẹ gửi lên, tần suất bố mẹ chồng gửi đồ lên, lên thăm cũng nhiều hơn trước.
Cuối tuần vừa rồi chồng lại đi công tác, ở nhà một mình không có việc gì làm nên ăn trưa xong là tôi lăn ra ngủ. Có lẽ vì mang thai ham ngủ, phần vì trời mưa mát trời nên tôi ngủ tít mít chẳng biết gì. Mở mắt ra đã là 4 giờ chiều rồi. Cầm điện thoại lên, tôi thấy tin nhắn của mẹ chồng từ 3 tiếng trước:
- Mẹ đang bắt xe lên với con, có mang theo cả khế chua. Tối nay mẹ nấu cá kho khế cho con ăn nhé.
Cách đấy 2 tiếng còn có một cuộc gọi nhỡ của mẹ chồng, nhưng tôi để chế độ im lặng nên không nghe chuông đổ. Hoảng hốt, tôi vội vàng bật dậy mở cửa. Ngoài cửa là mẹ chồng đang ngồi đợi, cùng túi to túi nhỏ đồ ăn mẹ mang lên. Thấy tôi, mẹ liền đứng dậy, dúi vào tay tôi túi khế chua rồi cười nói:
- Con gái mẹ nghén ngủ à? Mẹ gọi một cuộc không thấy con trả lời, đoán con đang ngủ nên mẹ không gọi nữa? Con thèm cá kho khế chua, mẹ mang khế chua lên rồi đấy, tí mẹ kho một nồi thật to mà ăn cho đã miệng nhé.
Ngoài rau củ, khế chua, thịt gà, cá mú đủ loại, mẹ chồng còn vác cố theo quả mít dai to đùng. Nhìn mẹ, nhìn những túi đồ lỉnh kỉnh tôi òa khóc nức nở, nũng nịu trách móc.
- Mẹ chiều con thế không sợ con hư mất à? Sau mẹ cứ gọi, không gọi được thì mẹ đập cửa, đừng đợi phía ngoài thế này con áy náy lắm.
- Ôi dào, ngày thường con đi làm, được mấy cái ngày nghỉ để ngủ nướng đâu. Với lại sau này đẻ rồi, muốn có một giấc ngủ ngon cũng khó, nên giờ con cứ tranh thủ ngủ đi.
Tôi cười xòa, phụ mẹ xách đồ vào nhà. Tối hôm đó, mẹ chồng làm một nồi cá kho khế thật to, tôi ăn mà cảm giác hết nghén luôn, trong lòng lâng lâng niềm hạnh phúc. Có lẽ kiếp trước tôi giải cứu cả ngân hà nên giờ mới gặp được mẹ chồng tốt như vậy.