Mẹ chồng đòi cầm vàng cưới và quản lý chi tiêu, nàng dâu đồng ý nhưng nửa tháng bà đã xin 'từ chức'
Mẹ chồng suốt ngày xét nét em chuyện chi tiêu hàng tháng, luôn miệng bảo em tiêu pha phá mả. Em tức quá đưa luôn tiền cho bà cầm, ấy thế mà chưa được nửa tháng, mẹ chồng đã sang phòng em thủ thỉ xin lỗi, năn nỉ em cầm lại tiền.
Chi tiêu trong gia đình sao cho hợp lý luôn là bài toán khiến các chị vợ đau đầu. Bởi tiền thì có hạn mà các khoản cần phải tiêu pha thì cứ nhan nhản, cân đo đong đếm sao cho vừa vặn đâu phải dễ. Ấy vậy mà trong nhà lại có thêm mẹ chồng chuyên soi mói, xét nét con dâu từng tí một, luôn miệng chê bai tiêu pha phá mả thì không biết còn mệt mỏi đến mức nào?
Giống như câu chuyện của bạn Trần Thảo (Hà Nội) dưới đây, mẹ chồng suốt ngày chê trách chuyện cô chi tiêu trong gia đình. Quá ức, cô vợ trẻ liền chiều luôn theo ý bà, ấy vậy mà lại khiến mẹ chồng hiểu hơn về mình.
Cô vợ chia sẻ: "Có chị em nào rơi vào hoàn cảnh oái oăm khi sống chung với mẹ chồng như em không?
Nhà chồng em có 2 người con trai nhưng vì cậu út vào nam lập nghiệp, thành ra sau khi em về đây, bố mẹ chồng không cho ăn riêng, bảo rằng góp gạo thổi cơm chung cho vui cửa vui nhà. Sau này em có con thì ông bà trông hộ. Lúc đó em đâu có nghĩ gì, gật đầu đồng ý cái rụp, trong lòng còn cảm kích ấy, nhưng giờ em mới biết là em dở rồi.
Thu nhập của vợ chồng em chỉ khoảng 16-17 triệu mà phải lo cho 6 miệng ăn (2 ông bà, vợ chồng em và 2 đứa nhỏ), thử hỏi các chị ở đây có chi tiêu đủ không? Bao nhiêu là khoản em phải chi hàng tháng, nào là tiền ăn, tiền sinh hoạt, tiền bỉm sữa rồi đóng học cho con, chưa kể lập gia đình rồi thì bao nhiêu cái hiếu hỉ trong họ cũng không được vắng mặt... Những tháng hè còn đỡ, chứ vào mùa cưới này, vợ chồng cứ tối hết mặt lại, cái quần cái áo không dám mua để còn dành tiền đi mừng.
Ấy vậy mà mẹ chồng nào có hiểu cho. Thi thoảng chưa cuối tháng đã hết tiền thì em có than với chồng để còn đi vay hoặc co cụm chi tiêu lại cho đủ. Vậy mà mẹ chồng lại trách: "Ôi dồi, chị chi tiêu phá mả thế. Hai vợ chồng lương gần 2 chục triệu mà chưa hết tháng đã hết tiền. Coi tiền như cỏ rác như chị thì tiền núi mới đủ".
Nhiều khi ức phát khóc các chị ạ. Bố mẹ chồng em có lương hưu, con trai út cũng gửi tiền biếu thường xuyên nhưng chồng em không muốn động đến, bảo để ông bà dưỡng già, thành ra hai vợ chồng cứ nai lưng làm việc. Chúng em ngu, cứ cắm đầu làm, không bao giờ kêu ca nên bố mẹ chồng cứ nghĩ bọn em kiếm tiền dễ lắm.
Đầu tháng trước mẹ chồng sang hẳn phòng ngủ của tụi em rồi đề nghị sốc các chị ạ. Bà muốn quản lý tiền, bảo em hoang phí quá. Bà còn trách em về làm dâu 4 năm mà mới có 200 triệu gửi tiết kiệm thì quá ít, như vậy đến đời nào mới mua được nhà.
Ức quá em đồng ý luôn, càng nhẹ gánh. Em giao cả vàng cưới cho bà (mẹ chồng đòi cầm cả) rồi cả tiền lương của 2 vợ chồng.
Thế là từ hôm sau, các con xin tiền ăn sáng, em bảo luôn: "Vào xin bà, mẹ không có tiền". Tụi nhỏ vào xin thật. Mẹ chồng đang ngái ngủ cũng phải bò dậy đưa tiền. Em cũng không đi chợ mua đồ nữa luôn. Buổi chiều đi làm về mở tủ lạnh ra có gì nấu đó, có rau ăn rau, có thịt ăn thịt... Mẹ chồng thấy mâm cơm đạm bạc đành phải xách làn đi chợ mỗi ngày. Mỗi lần về bà lại than thở dạo này thực phẩm đắt đỏ, cầm cả 500.000 đồng đi mà chẳng mua nổi 4 bữa, em cũng kệ.
Được đúng đợt tháng trước nhà chồng em lại lắm đám cưới, đám giỗ. Tiền cứ rút ra liên tục. Em cũng phải nộp tiền học kỳ 2 cho các con nữa. Thế là số tiền to nhỏ cứ đội nón đi ầm ầm. Mẹ chồng em thì tối mặt, độc khoản đi chợ, nghĩ nay ăn món gì, bà đã đủ mệt rồi...
15 ngày sau, hôm đó chồng em về quê, mẹ chồng mò sang phòng em thủ thỉ. Lần này bà chẳng trách móc gì em, mà lại than thở già rồi lẫn cẫn, đi lại nhiều đau mỏi đầu gối các thứ... Em hỏi mãi mới biết, hóa ra sáng ngày bà đi chợ bị nhầm mất tờ 500.000 đồng thành 20.000 đồng, giờ đang tiếc đứt ruột.
Mẹ chồng ấp úng mãi mới dám nói ra. Bà trả lại em vàng với số tiền còn lại sau nửa tháng chi tiêu. Bà nói bà xin "từ chức" vì già rồi. Em dứt khoát không nhận lại... nói rằng mẹ chồng đang quản lý chi tiêu rất tốt, thế là mẹ chồng càng cuống. Cuối cùng bà để tiền lại trên giường em rồi chạy về phòng.
Em biết thừa bà nhẩm tính được sắp hết tiền, không muốn bỏ tiền túi ra thì quay trả lại em. Nhưng cũng từ hôm đó không thấy mẹ chồng chê trách về chi tiêu nữa. Thỉnh thoảng bà còn hỏi em còn tiền không. Lần nào hỏi em cũng bảo hết, mà hết thật. Và mẹ chồng cũng cho thêm. Lúc ấy em mới biết, trước kia em dại thật, cứ đưa cho mẹ chồng quản lý tiền từ sớm đã không có nhiều bận ức muốn bỏ về mẹ đẻ rồi".
Câu chuyện của chị vợ nhanh chóng nhận được sự quan tâm của mọi người, đặc biệt là hội chị em. Chuyện mẹ chồng - nàng dâu luôn là đề tài tồn tại nhiều bất cập, nhưng suy cho cùng chỉ khi hiểu nhau thì người nọ sẽ không trách móc người kia. Nàng dâu trong câu chuyện đồng ý với đề nghị của mẹ chồng. Ai ngờ đó lại chính là cách cô giải thoát cho mình. Nếu cứ như trước, mẹ chồng nào biết cô phải đau đầu, mệt mỏi thế nào với các khoản chi tiêu gia đình?