Chồng ở nhà ăn chơi, tôi muốn đi làm khi con được 9 tháng tuổi thì nhận cái kết phũ phàng
Lúc tôi định đi làm thì bố chồng bệnh, mẹ phải về quê phục vụ ông. Chồng không đi làm cũng không muốn ở nhà trông con 1 mình.
Lần đầu tiên gặp Đức, tôi thấy chán ghét, đàn ông gì mà ngoài 30 tuổi chưa có công việc ổn định, cách ăn nói lại khô khan và gia trưởng. Thế nhưng trong 1 lần tôi bị đau ruột thừa lúc nửa đêm, không có người thân bên cạnh, tôi đành phải gọi Đức giúp đỡ.
Anh ấy lo lắng đưa tôi vào bệnh viện và nghỉ việc liền 1 tuần để chăm sóc. Lòng tốt của anh làm trái tim tôi rung động và sau ngày xuất viện, tôi tin tưởng và quan tâm Đức nhiều hơn. Cuối cùng chúng tôi đã thành vợ chồng sau 4 tháng tìm hiểu nhau.
Cưới nhau được vài ngày thì bố mẹ chồng hối thúc chúng tôi về quê báo hỉ. Mục đích chính là thu tiền mừng cưới, bởi ông bà đi cho người ta nhiều rồi mà chưa có dịp thu hồi.
Vì quê chồng quá xa, ngày yêu nhau anh chưa đưa tôi về nhà chơi lần nào, tôi cũng rất muốn xem quê hương anh thế nào.
Lần đầu tiên về nhà chồng, tôi đứng chết lặng trước cổng mất vài giây. Tôi không ngờ nhà anh lại nghèo đến thế. Ngôi nhà thì bé xíu, gà lợn con chạy đầy sân nhìn chỗ nào cũng toàn phân mà tôi thấy sợ.
Tôi và chồng phải dọn dẹp cả ngày nhà mới gọi là tạm ổn và có thể tổ chức đám cưới. Trong ngày báo hỉ, tôi rất sốc khi nghe được 1 câu chuyện của 2 người bạn của chồng nói với nhau.
Họ nói là lúc trước chồng tôi từng đưa 2 người bạn gái về ra mắt và định cưới nhưng nhìn ngôi nhà tàn tạ quá nên các nàng vội bỏ chạy dù ngày cưới đã định. Cuối cùng người bạn gợi ý cho chồng tôi hãy cưới vợ trước rồi mới đưa về quê chơi. Nhờ kế hoạch của người bạn đó mà chồng đã thành công cưới được tôi. Bởi nếu lúc yêu, tôi mà nhìn thấy nhà của bố mẹ anh như thế thì cũng sẽ tính bài bỏ chạy.
Bây giờ “gạo đã nấu thành cơm”, tôi chấp nhận tất cả và quyết tâm cùng chồng xây dựng 1 gia đình khá giả hơn bố mẹ anh.
Bố mẹ anh là những người lười biếng không có chí tiến thủ nên cả đời gắn với nghèo khó. Tôi hi vọng chồng ra ngoài tiếp xúc với xã hội nhiều, anh sẽ mạnh mẽ hơn. Nhưng tôi đã nhầm, anh cũng giống bố mẹ, chỉ mong sống nhàn hạ, hưởng thụ và lười lao động.
Ngày tôi sinh con, chồng không chịu đi làm mà ngồi lì ở nhà và lấy lý do chăm sóc vợ. Có mỗi đứa trẻ con mà mẹ chồng, chồng và tôi chăm sóc. 4 người không thể trông cậy vào tiền thai sản của tôi được. Nếu chồng không chịu đi làm thì gia đình sẽ chết đói mất thôi.
Vợ hối thúc mãi cuối cùng chồng cũng chịu đi làm nhưng buổi đi buổi nghỉ, tiền làm ra chỉ đủ uống cà phê và cho anh ăn sáng.
Khi hết thời gian nghỉ thai sản, tôi định đi làm mà chồng không cho, anh muốn con phải được bú hoàn toàn bằng sữa mẹ trong 2 năm. Anh nói sẽ đi làm kiếm nhiều tiền cho vợ không phải lo lắng gì nữa.
Khi con tôi được 9 tháng tuổi, chồng nghỉ việc ở nhà luôn. Từ ngày lấy chồng đến nay, anh chưa đưa cho vợ đồng nào, tiền chi tiêu sinh hoạt hằng ngày đều do tiền lương và tiết kiệm thời con gái của tôi. Chồng không phải là chỗ dựa cho gia đình, tôi chỉ biết dựa vào bản thân, nếu cứ ở nhà ôm con thì sẽ nghèo khó cả đời.
Lúc tôi định đi làm thì bố chồng bệnh, mẹ phải về quê phục vụ ông. Chồng không đi làm cũng không muốn ở nhà trông con 1 mình, anh quát nạt và đập phá đồ đạc để đe dọa vợ:
“Cô chỉ việc ở nhà nuôi con, không cần đi làm gì hết. Nếu không nghe lời tôi thì cút ra khỏi nhà. Tôi sẽ đưa con về quê nội sống”.
Tôi bảo:
“Chồng không làm ra tiền, vợ ở nhà trông con thì lấy gì mà sống? Dù anh nói thế nào đi nữa, tôi vẫn phải đi làm, anh không chăm sóc được con thì tôi gửi trẻ”.
Nào ngờ chồng ép vợ về quê sống với ông bà nội. Anh bảo ở đó chi tiêu ít ỏi, không phải tốn tiền thuê phòng trọ, về đó tiền lương làm công nhân của anh cũng đủ nuôi vợ con. Nếu tôi không chịu nghe kế hoạch của anh thì đường ai nấy đi.
Tôi không hiểu nổi chồng nghĩ gì nữa, bố mẹ anh chui trong ngôi nhà lụp xụp bé xíu thế chưa đủ chật chội sao còn kéo thêm vợ con về đó sống nữa. Anh định đi theo vết xe nghèo túng của bố mẹ sao? Tôi phải làm sao để chồng chăm chỉ làm việc thoát nghèo đây?