Chồng mất 3 năm thì tái hôn, ngày đi đăng ký kết hôn nhận được tin nhắn, tôi hủy cưới luôn
Vốn dĩ định cùng anh ấy sống bên nhau tới trọn đời, nhưng tới ngày đi đăng ký kết hôn (chúng tôi đăng ký trước cưới sau) thì tôi lại thay đổi quyết định, hủy cưới luôn.
Từ nhỏ tôi đã là một người kém may mắn. Ngày tôi chào đời cũng là ngày mẹ mất vì khó sinh. Cũng chính vì vậy mà tôi không được bố yêu thương, ông luôn nói tôi là đứa sao chổi, hại chết mẹ mình.
Năm tôi lên 5 tuổi, bố lấy vợ mới, những ngày tháng sau đó của tôi càng khó sống hơn. Biết bố không ưa tôi nên mẹ kế cũng chẳng kiêng nể gì, thường xuyên quát mắng, sai tôi làm đủ thứ việc nặng nhọc. May mắn thay, tôi có bà nội bảo vệ nhưng bà cũng không thể ở bên tôi lâu. Năm tôi 13 tuổi, bà qua đời nên sau này khi lên học đại học, tôi chẳng mấy khi về lại căn nhà đó nữa.
Năm cuối đại học, tôi yêu chồng cũ. Anh là một chàng trai hiền lành, tốt bụng và chăm sóc cho tôi từng li từng tí một. Nhưng ngặt nỗi mối quan hệ của hai đứa lại vấp phải sự phản đối của bố mẹ anh, hai bác chê xuất thân của tôi, phần sợ tôi khó sinh giống mẹ mà gặp chuyện bất trắc, phần vì tôi không được bố và mẹ kế quan tâm nên sau này khó nhờ vả gì được gì.
Tuy nhiên, vì chồng cũ quyết cưới bằng được nên cuối cùng bố mẹ anh đành chấp nhận, tổ chức đám cưới cho. Sau cưới, chúng tôi ở chung với bố mẹ chồng để tiện bề chăm sóc vì chồng tôi là con một. Dù ban đầu không ưa nhưng khi về làm dâu rồi, bố mẹ chồng lại đối xử với tôi rất tốt.
- Trước đúng là mẹ có định kiến với con, nhưng giờ mẹ mong con bỏ qua tất cả để bắt đầu một khởi đầu mới. Con thiếu thốn tình mẹ từ nhỏ, mẹ cũng chẳng có con gái nên giờ mẹ sẽ coi con như con gái trong nhà.
Đó là câu mẹ chồng nói với tôi trong đêm tân hôn. Những ngày tháng sau đó, bố mẹ luôn tôn trọng tôi, chưa bao giờ bắt ép con dâu phải làm những việc không thích. Công việc bận rộn thường xuyên phải đi sớm về khuya nhưng mẹ chưa bao giờ trách móc tôi lấy một câu, thậm chí sáng mẹ còn dậy sớm nấu cơm trưa cho tôi mang đi làm. Tối về đã có cơm canh chờ sẵn, thậm chí lắm hôm mẹ còn tranh rửa bát với tôi.
- Con đi làm cả ngày mệt rồi thì tranh thủ lên nghỉ ngơi đi. Mẹ ở nhà cả ngày có làm gì đâu mà mệt, ngồi không mới sinh bệnh ra, vận động chân tay một chút mới tốt. Việc quan trọng nhất con cần làm bây giờ là sinh cho mẹ một đứa cháu mập mạp, lúc đó mẹ bế cháu rồi, việc nhà cho con làm thoải mái luôn khỏi phải tranh với mẹ nữa nhé.
Tôi thực sự rất hạnh phúc khi có một người chồng tốt, một gia đình chồng tốt đến vậy. Từ sau khi lấy chồng, tôi mới cảm nhận được hơi ấm gia đình, tình yêu thương của mẹ nên từ tận đáy lòng tôi luôn coi bố mẹ chồng như bố mẹ ruột.
Nhưng hạnh phúc chẳng tày gang, cưới được 2 năm, khi chúng tôi chưa có con thì chồng cũ không may bị tai nạn qua đời. Cái chết của chồng cũ là một cú sốc lớn đối với gia đình chúng tôi, mẹ chồng vì không chịu nổi đả kích này mà đổ bệnh.
Sau khi chồng cũ qua đời, tôi ở nhà chồng được một năm thì bố mẹ “đuổi” tôi ra ngoài. Bố mẹ nói chồng tôi đã mất, tôi không có nghĩa vụ gì với họ nữa nên không cần lo cho họ, tôi còn trẻ thì đi thêm bước nữa để có hạnh phúc, đừng giam chân ở đây mãi. Xin ở lại mãi mà bố mẹ chồng không chịu nên tôi đành chuyển ra ngoài ở.
Hai năm sau khi chồng cũ qua đời, tôi gặp bạn trai hiện tại, yêu nhau gần 1 năm thì kết hôn. Vốn dĩ định cùng anh ấy sống bên nhau tới trọn đời, nhưng tới ngày đi đăng ký kết hôn (chúng tôi đăng ký trước cưới sau) thì tôi lại thay đổi quyết định, hủy cưới luôn.
Hôm đó có khá nhiều cặp đôi tới làm thủ tục đăng ký kết hôn, khi đang đứng đợi tới lượt mình thì điện thoại của tôi reo lên. Đó là dòng tin nhắn từ mẹ chồng cũ gửi đến:
- Con à, mẹ biết không nên làm phiền con nhưng bố đang nằm viện, mẹ không biết nương tựa, nhờ cậy ai, hết cách nên đành phải nhờ con. Con có tiền thì cho mẹ vay một ít đóng tiền viện phí với, khi nào có lương hưu mẹ sẽ trả. Nếu có thời gian thì con sắp xếp vào thăm bố một chút, ông ấy nhắc tới con hoài.
Đọc dòng tin nhắn của mẹ chồng cũ tôi khó chịu, đau đớn vô cùng. Nghĩ đến cảnh chồng cũ qua đời, bố mẹ anh bơ vơ, lủi thủi không người chăm sóc, giờ lại bị bệnh tật hành hạ, tôi thấy xót xa vô cùng. Tôi bàn với chồng sắp cưới liệu sau khi kết hôn, hai chúng tôi có thể lo cho họ không, nhưng nào ngờ anh lại mắng:
- Em có bị làm sao không vậy? Em sắp làm vợ của anh thì không được phép có bất kỳ liên hệ nào với nhà chồng cũ nữa. Chúng ta chỉ cần lo cho tương lai của chúng ta là được, còn họ sống tốt hay không, không liên quan tới em, càng không liên quan tới anh. Hơi đâu mà đi cung phụng người dưng. Em rỗi hơi vừa thôi.
- Anh biết từ nhỏ em thiếu vắng hơi ấm của mẹ mà, mẹ chồng cũ đối xử với em như con gái nên từ trước tới nay em đều coi bà như mẹ ruột. Sao anh nỡ bắt em cắt đứt liên hệ với họ như thế.
- Anh nói rồi, anh cấm em qua lại với nhà đó. Nếu em còn như vậy thì đừng cưới xin, đừng đăng ký kết hôn nữa, chúng ta chia tay.
Tôi biết yêu cầu chồng mới cùng mình chăm sóc bố mẹ chồng cũ là điều không phải ai cũng chấp nhận, nhưng anh có cần phải gay gắt tới mức đó không. Tức giận, tôi quay lưng rời khỏi ủy ban nhân dân, không đăng ký kết hôn nữa. Có lẽ nói ra chắc nhiều người sẽ chửi tôi ngu ngốc, nhưng tôi thật sự yêu quý bố mẹ chồng cũ vì từ trước tới nay họ đối xử với tôi còn tốt hơn cả bố ruột. Bảo tôi cắt đứt quan hệ với họ, tôi không làm được.