Bỏ bạn gái nghèo lấy vợ giàu, vô tình gặp lại người yêu cũ trong siêu thị, tôi dằn vặt mỗi ngày
Sau khi cưới vợ giàu, tôi về công ty bố vợ làm việc, mỗi tháng gửi về quê cho bố mẹ 5 triệu. Mọi chuyện vẫn hằng ngày tiếp diễn nếu như tôi không gặp lại em – người yêu cũ.
Tôi đã bỏ em để lấy một người vợ giàu. Giờ này tôi đang đi du lịch cùng nhà bên vợ, tận hưởng những giây phút thoải mái ngày lễ, nhưng ăn xong bữa trưa ở khách sạn, uống vài ly rượu vang tôi lại không thể không nhớ đến em.
Chúng tôi học cùng lớp với nhau hồi đại học, yêu nhau 5 năm thì cưới. Quãng thời gian đó, tuy khốn khó, có lúc phải chia nhau gói mì tôm nhưng đầy ắp kỷ niệm. Nhà hai đứa đều chẳng dư dả gì, nhà em làm ruộng nên em chưa bao giờ đòi hỏi tôi phải tặng món quà đắt tiền nào cho em. Đi ăn, em cũng tự chọn chỗ nào rẻ rồi bảo tôi đưa đi. Ngày lễ hay ngày kỷ niệm, tôi chỉ cần tặng em con gấu bông hay món quà lưu niệm nho nhỏ là em vui tận mấy ngày liền.
Em chịu thương chịu khó, luôn hỏi han chăm sóc tôi hàng ngày, thi thoảng lại nấu cơm mang qua phòng trọ cho tôi. Suốt thời gian học đại học, tôi rất hạnh phúc khi ở bên em và không hề tính toán.
Nhưng ra trường chỉ 2 năm, thay đổi môi trường đã khiến tôi thay đổi suy nghĩ từ lúc nào không hay. Tôi bắt đầu thấy ngượng ngùng khi đồng nghiệp hỏi người yêu ở đâu, nhà làm gì. Tôi thấy mình khang khác khi nghe các ông bạn kể chuyện dẫn bạn gái về ra mắt, được bạn gái mua tặng bố mẹ, em út đủ thứ thuốc thang, quần áo….hay khi cưới được nhà vợ cho cái xe, cái nhà không thì cũng đổ vào tài khoản một khoản tiền không nhỏ.
Tôi bắt đầu so sánh mình với mấy đứa bạn. Ngoại hình tôi rất khá, khéo ăn khéo nói, tôi xứng đáng có một cô bạn gái giàu có hơn tụi nó, được nhờ nhà vợ hơn tụi nó. Tôi đã biện minh, đấu tranh cho sự tư lợi của mình rằng nếu tôi lấy em, tổng thu nhập mỗi tháng của cả hai chỉ 20 triệu thì lấy gì nuôi nấng con cái. Nhà cửa cũng không có mà tôi còn bố mẹ và 2 em trai ở quê, em cũng tương tự, nếu lấy nhau chắc chắn cuộc sống sẽ rất khó khăn.
Chỗ làm của tôi có khá nhiều nữ, trong đó tôi ấn tượng nhất với Ly bởi vẻ ngoài xinh đẹp, nói chuyện nhẹ nhàng. Vài lần trời lạnh, Ly đi taxi đi làm, lúc về tắc đường nên tôi đề nghị đưa về nhà. Dần dần, tôi và Ly nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi hẹn nhau cùng đi ăn trưa.
Có lần, Ly mời tôi vào nhà cô ấy chơi và khung cảnh bên trong ngôi nhà đã khiến tôi bị choáng ngợp. Tôi không ngờ nhà Ly lại giàu có đến mức như vậy, giàu vượt quá sức tưởng tượng của tôi. Từ lần đó, tôi dốc sức tán tỉnh Ly.
Được 5 tháng thì người yêu tôi phát hiện chuyện này, em không nói một lời. Theo bản năng, tôi lấy lý do tôi và Ly chỉ là đồng nghiệp và bảo em đừng hiểu lầm, ghen tuông vô cớ, nhưng em chỉ đứng im, nhìn tôi rồi đi về. Đêm hôm ấy, em nhắn tin cho tôi nói lời chia tay: “Em không có gì để nói, chúc anh hạnh phúc”.
Mọi chuyện kết thúc nhanh gọn nhẹ như chỉ mới yêu vài tuần. Tôi nghĩ em sẽ gào khóc, oán trách tôi, nhưng không ngờ em lại lạnh lùng, chẳng tha thiết níu kéo gì hoặc có lẽ em cũng đã chán tôi, có người khác rồi. Tôi luôn tự suy diễn ra lí do để bào chữa cho sự hèn hạ của bản thân như vậy. Từ đó, không ai liên lạc với ai nữa.
Còn tôi và Ly, sau đó hai đứa thoải mái yêu đương cuồng nhiệt và cô ấy có bầu rồi chúng tôi tổ chức đám cưới. Bạn bè có đứa chửi tôi bội bạc, có đứa khen tôi lấy được vợ giàu, còn gia đình tôi hết sức hài lòng với nàng dâu này. Về phía tôi, luôn tự huyễn hoặc bản thân rằng chỉ cần Ly yêu tôi là đủ, còn người khác bảo tôi là thằng “đào mỏ”, “chạn vương” cũng mặc kệ.
Đến giờ, hai đứa đã lấy nhau được 1 năm, chúng tôi sống ở chung cư cao cấp nhà ngoại mua, lái xe của vợ vì vợ tôi không biết lái. Tôi bỏ việc chỗ cũ, cun cút về làm cho bố vợ. Mỗi tháng tôi gửi về quê cho bố mẹ được 5 triệu. Mọi chuyện vẫn hằng ngày tiếp diễn nếu như tôi không gặp lại em – người yêu cũ.
Hôm ấy tôi đang đi mua sắm trong siêu thị thì chạm mặt em. Em gầy hốc hác, nhìn tôi bằng ánh mắt lần cuối hai đứa gặp nhau rồi em cứ thế rơi nước mắt, khóc không thành tiếng. Tôi định ôm lấy em nhưng em đã chạy đi. Mà tôi làm gì còn tư cách gì để ôm em nữa chứ?
Sau hôm ấy, tôi có nói chuyện lại với bạn thân của em thì mới biết sau chia tay em đã khổ sở thế nào. Những lời đứa bạn đó kể như từng nhát dao đâm vào tim tôi, khiến tôi dằn vặt mỗi ngày.
Khi tôi có tình yêu, tôi đã vứt bỏ để chạy theo tiền bạc. Khi có tiền rồi, nhưng tất cả là do sự tính toán của mình, tôi lại thấy nhục nhã hơn bao giờ hết. Lúc này tôi mới hiểu câu nói “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” là như thế nào. Đi làm ở công ty bố vợ, mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt khác. Trước mặt vẫn niềm nở tươi cười nhưng sau lưng lại bảo tôi dựa hơi vợ.
Tôi cũng chợt nhận ra tôi chẳng yêu vợ, tôi chỉ yêu tiền, vẻ bề ngoài của cô ấy mà thôi và sâu thẳm trong tim tôi vẫn còn hình bóng của người yêu cũ. Nhưng giờ tôi mới tỉnh ra thì đã muộn. Bây giờ tôi chỉ mong em sẽ sớm tìm được người chồng tử tế và sống hạnh phúc hơn trong quãng đời còn lại thôi.