Tân hôn con gái mặt mày bầm tím chạy về nhà, tôi tức tối đến hỏi con rể rồi cúi mặt xin lỗi
Con gái tôi nâng niu trên tay, từ nhỏ chưa bao giờ dám đánh nó dù chỉ một lần vậy mà vừa mới gả đi được một ngày đã phải chịu ấm ức như thế này đây.
Tôi và chồng đã kết hôn được 28 năm rồi, tình cảm vợ chồng rất hòa hợp. Điều đáng tiếc duy nhất là chúng tôi chỉ có một đứa con gái, vốn định sinh thêm một đứa nữa cho vui cửa vui nhà nhưng vì vấn đề thể chất nên lực bất tòng tâm.
Vì chỉ có mỗi một mụn con nên vợ chồng tôi cưng chiều con gái hết mực, nâng niu như viên ngọc quý trên tay. Từ nhỏ đến lớn con thích gì tôi cũng chiều, nói lớn tiếng một chút còn chẳng dám chứ đừng nói đến việc đánh con. Cũng may con bé chỉ hơi chảnh chọe một chút thôi chứ cái tâm tốt, học hành cũng khá.
Khi lên đại học, con bé có bạn trai. Đó là một anh chàng cao to, đẹp trai nhưng điều kiện thì không bằng nhà tôi. Sau khi ra trường, con bé dẫn bạn trai về ra mắt nhưng chồng tôi nhất quyết không đồng ý. Không phải vì chúng tôi thích giàu chê nghèo mà vì anh chàng kia là con trai trưởng, trong nhà còn nhiều anh em, vợ chồng tôi sợ con gái lấy cậu ta thì khi về làm dâu sẽ phải vất vả, lo lắng nhiều việc. Mà con gái tôi từ nhỏ đến lớn có phải làm gì đâu, sao nó cáng đáng nổi chứ.
Nhưng con gái kiên quyết lấy chàng trai đó, thậm chí còn đòi cắt đứt quan hệ với vợ chồng tôi nếu không đồng ý. Không còn cách nào khác nên cuối cùng vợ chồng tôi đành phải gật đầu. Trước khi cưới, hai vợ chồng cũng mua cho con gái và con rể một căn chung cư gần nhà tôi.
Đám cưới cả đời người chỉ có một lần, nhà tôi lại chỉ có mụn con nên vợ chồng tôi muốn tổ chức một hôn lễ thật hoành tráng. Đằng trai không khá giả nên toàn bộ chi phí đám cưới đều do vợ chồng tôi chi trả hết, ông bà thông gia chỉ có từ quê lên tham dự thôi, còn sau đó ông bà muốn tổ chức thêm lễ báo hỉ ở quê nữa thì tùy.
Ngày cưới nhìn con gái mặc váy cưới lộng lẫy, vợ chồng tôi không cầm nổi nước mắt, chỉ mong con sau này sống thật hạnh phúc bên người chồng con đã chọn. Nào mà ngờ ngay đêm tân hôn, khoảng 11 giờ tối con gái tôi bất ngờ về nhà. Con bé bị bầm tím bên gò má, vừa khóc vừa la làng đòi ly hôn.
Nhìn con gái bầm tím mặt, tôi không khỏi tức giận. Con gái tôi nâng niu trên tay, từ nhỏ chưa bao giờ dám đánh nó dù chỉ một lần vậy mà vừa mới gả đi được một ngày đã phải chịu ấm ức như thế này. Hỏi có chuyện gì thì con không chịu nói, chỉ có khóc. Sau khi bôi thuốc cho con xong xuôi, tôi để con gái ở nhà nghỉ ngơi rồi cùng ông xã tới gặp con rể để hỏi cho ra nhẽ.
Vừa vào đến nhà, tôi chỉ thẳng mặt con rể hỏi tại sao anh ta lại đánh con gái tôi. Nhưng con rể câm như hến, hồi lâu không chịu mở lời. Khi tôi túm áo anh ta định tát thì vợ chồng ông thông gia từ trong phòng ngủ bước ra. Bà thông gia nói:
- Tất cả đều là lỗi của chúng tôi, là lỗi của hai thân già này. Hoa (tên con gái tôi) không muốn chúng tôi ở đây, giờ chúng tôi lập tức rời đi đây.
- Bố mẹ không phải đi đâu hết, là do Hoa quá trớn rồi.
Con rể tôi can ngăn ông bà thông gia, sau đó mới từ từ giải thích. Hóa ra vì trễ chuyến xe cuối cùng để về quê, bận rộn cả ngày lại mệt mỏi nên con rể bảo bố mẹ nghỉ lại một đêm, sáng hôm sau hẵng về nhưng con gái tôi nhất quyết không chịu, bắt hai ông bà phải ra nhà nghỉ ngủ. Trong lúc vợ chồng cãi vã, con gái tôi không may trượt ngã rồi đập đầu vào thành ghế nên mới có vết bầm trên mặt.
Hiểu rõ ngọn ngành mọi việc, vợ chồng tôi xấu hổ chỉ ước có cái lỗ ở đó mà chui xuống luôn. Hai chúng tôi vội vàng ngăn nhà thông gia đang thu dọn hành lý, cúi người xin lỗi hai ông bà rồi vội vã lái xe về nhà. Ngay khi về đến nhà, tôi đã thẳng tay tát con gái.
Tôi tát con, tay tôi đau nhưng trong lòng tôi còn đau hơn. Giá như tôi nghiêm khắc với con hơn thì có lẽ đã không có chuyện như ngày hôm nay. Sau một hồi giải thích, phân tích, cuối cùng con gái tôi cũng biết sai, hứa hôm sau sẽ tới xin lỗi bố mẹ chồng.