Tái hôn hai con ôm chân khóc mãi không nín, mẹ chồng có hành động khiến tôi bật khóc
Ngày cưới, mẹ tôi ở nhà trông hai đứa con của tôi chứ không để chúng đi theo. Có lẽ sợ bị mẹ bỏ rơi nên chúng khóc lóc thảm thiết, ôm chân tôi mãi không rời.
Trước đây tôi từng có một một cuộc hôn nhân 4 năm với chồng cũ, và sinh được 2 đứa con. Ngày đó tôi cưới chạy bầu, khi sinh con được 6 tháng tôi lại trót mang bầu lần 2 nên thành ra chẳng đi làm được.
Chồng cũ tính tình trẻ con, mải chơi, thích đàn đúm với bạn bè. Nói không ngoa chứ anh chỉ mong có bạn gọi cái là đi luôn, bất kể ngày hay đêm. Làm ra được bao nhiêu tiền anh đều nướng vào cờ bạc, chiêu đãi bạn bè ăn chơi.
Một mình hai đứa con nheo nhóc, mẹ chồng lại chẳng đỡ đần gì, suốt ngày soi mói, trách mắng làm vợ mà không biết quản chồng, giữ chồng làm tôi rất tủi thân. Tôi luôn cố gắng chịu đựng, hi vọng sẽ có ngày chồng quay về với gia đình nhưng không. Càng ngày anh càng quá đáng, gái gú bên ngoài, về nhà vợ nói vài câu liền thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Quá chán với cuộc hôn nhân này, tôi quyết định ly hôn, ôm hai con về nhà ngoại ở.
Một thời gian sau khi đã ổn định tâm lý, tôi gửi hai con nhờ bố mẹ chăm sóc rồi một mình lên thành phố kiếm việc làm, hàng tháng gửi tiền về quê. Ở đây, tôi quen Đăng, anh ra sức theo đuổi nhưng tôi từ chối.
Bởi tôi xác định sẽ ở vậy nuôi con, chứ trải qua một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, tôi sợ lấy chồng lắm rồi. Với lại, tôi sợ bị gia đình anh phản đối do anh vẫn là trai tân, sợ cảnh con chung con riêng bị phân biệt đối xử.
Nghĩ là vậy, nhưng cuối cùng trước sự theo đuổi chân thành của Đăng, tôi vẫn không thể kìm lòng được. Thôi thì mưa ngày nào mát mặt ngày ấy, tôi cứ trân trọng từng phút giây bên anh đã.
Thế rồi 4 tháng trước, Đăng bỗng bảo tôi sắm sửa cho hai con rồi dẫn các con về nhà anh chơi. Tôi tròn mắt kinh ngạc, anh ôm tôi dịu dàng nói tiếp:
- Anh đã kể với bố mẹ về hoàn cảnh của em rồi. Ban đầu bố mẹ cũng ái ngại vì không biết em là người như thế nào, lại đèo bòng 2 đứa con gái. Nhưng anh dần dần thuyết phục, đến giờ thì bố mẹ đã xuôi xuôi, bảo anh dẫn ba mẹ con em về nhà ra mắt.
Hôm dẫn 2 đứa con về nhà Đăng ra mắt, tôi vừa hồi hộp vừa lo lắng, run sợ. Tôi sợ bố mẹ anh sẽ đay nghiến, mắng tôi thẳng mặt, nhưng cũng hi vọng hai bác tốt như những gì Đăng nói.
Và rồi sự lo lắng thường trực trong tôi đã tan biến hết khi nhìn thấy nụ cười hiền dịu bố mẹ anh trao cho hai con gái tôi. Thấy bọn trẻ xinh xắn, đáng yêu, ông bà cứ xoắn xuýt lấy chúng. Từ hôm đó, mẹ anh thỉnh thoảng lại gọi điện bảo tôi dẫn hai đứa sang nhà chơi vì bà nhớ cháu.
Lúc bàn tới chuyện cưới xin, bố mẹ Đăng có ngỏ ý để tôi đón hai con về ở cùng sau khi tôi và anh kết hôn. Tuy nhiên bố mẹ vẫn sợ cháu ngoại chịu thiệt thòi nên bảo cứ để hai con ở đây cho ông bà chăm, thỉnh thoảng về thăm con là được.
Nói thật, dù yêu Đăng, biết bố mẹ anh hiền lành, tốt tính nhưng có lẽ vết thương lòng từ cuộc hôn nhân trước quá sâu nên tới ngày cưới, tôi vẫn hơi lo sợ. Sợ rằng anh giống như chồng cũ, lúc yêu và cưới là hai con người hoàn toàn khác nhau, nên tôi đồng ý với ý kiến của bố mẹ, để hai con lại cho ông bà trông. Nếu sau này cuộc sống ổn định, tôi sẽ đón hai con về ở cùng cũng chưa muộn.
Ngày cưới, cha đưa mẹ đón nên mẹ chồng đến rước dâu, còn bố tôi tiễn con gái về nhà chồng. Mẹ tôi thì ở nhà trông hai đứa nhỏ, vì cảm thấy hơi ngại khi để chúng đến lễ cưới của tôi, mẹ sợ quan khách lại xì xào bàn tán.
Lúc lên chuẩn bị lên xe hoa về nhà chồng, hai đứa con biết không được đi cùng nên gào khóc ầm ĩ, ôm lấy chân tôi khóc “mẹ đừng bỏ con đi mà” khiến tôi xót xa. Mấy hôm trước có cô hàng xóm trêu:
- Mẹ đi lấy chồng rồi, không còn yêu hai đứa nữa. Sau này mẹ sẽ có thêm em bé, không cần hai đứa nữa đâu.
Có lẽ vì những lời nói đó mà các con mới sợ tôi bỏ rơi chúng. Ai vào khuyên can, dỗ dành thế nào hai đứa vẫn không chịu nín. Lòng tôi đau như cắt, nhưng vì mọi chuyện đã bàn xong từ trước nên tôi cũng chẳng dám mở lời lại.
Khi đang khó xử chưa biết nên làm thế nào thì mẹ chồng liền tiến lên, đưa tay ra nịnh hai con gái tôi:
- Hai đứa lại đây bà nội thương nào.
Rồi bà đỡ hai cháu lên, phủi quần áo và lau nước mắt cho từng đứa một. Nắm lấy tay hai đứa cháu, mẹ chồng nhìn về phía bố mẹ tôi xin phép:
- Ông bà thông gia à, tôi biết ông bà lo lắng điều gì. Nhưng ông bà cũng thấy rồi đấy, giờ bắt hai đứa con xa mẹ đáng thương lắm. Thôi thì ông bà cứ để bọn nó theo mẹ, qua nhà tôi ở đi. Ông bà cũng có cháu nội rồi, nhà tôi chẳng có ai, chúng sang đây ở với chúng tôi cho vui cửa vui nhà, bố mẹ con cái gần nhau để vun đắp tình cảm.
Từ lâu tôi đã coi hai đứa nó như cháu nội của mình rồi nên ông bà đừng lo. Sau ông bà thấy vợ chồng tôi chăm sóc cháu không được tốt hay nghe phong thanh ai nói gì thì ông bà cứ sang đón cháu về chăm cũng được.
Nghe những lời mẹ chồng nói, nhìn hai đứa con nấp sau lưng bà nội không chịu về với ông bà ngoại, tôi bật khóc nức nở vì xúc động. Cuối cùng bố mẹ tôi đành phải đồng ý cho hai cháu ngoại lên xe hoa cùng mẹ.
Cưới nhau xong, chúng tôi ở với bố mẹ chồng. Ông bà thương con tôi như cháu ruột, ngày ngày đều đưa đón hai đứa đi học, rồi về tắm rửa, cơm nước trước cho tụi nó. Nhờ đó mà vợ chồng tôi mới an tâm đi làm được. Giờ nằm ôm hai đứa con, gác chân lên chồng mà thấy hạnh phúc quá. Không biết sau này như thế nào nhưng tôi tin lần này tôi đã chọn đúng người, gả vào đúng nhà rồi.