Sau một trận ốm, tôi quyết định đưa hết 10 tỷ tiết kiệm cho con dâu
Con gái bị tôi chiều chuộng đến ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình, còn trách nhiệm lại đùn đẩy cho anh chị.
Có người nói rằng, có một cô con gái tốt là hạnh phúc nhưng có một cô con dâu tốt còn phúc đức hơn. Trước đây, tôi cũng không thể hiểu được câu nói này, nghĩ rằng đó chỉ là sự phóng đại quá mức. Cho đến khi tôi bị bệnh và phải nhập viện, tôi mới hiểu rằng, con gái tốt thì nhiều nhưng con dâu tốt thì rất ít.
Hơn một tháng trước, khi đang chuẩn bị bữa tối, tôi đột nhiên cảm thấy đau nhói ở ngực và khó thở. Khó khăn lắm tôi mới gọi được cho con trai. Ngay sau đó, con trai và con dâu vội vã chạy về đưa tôi vào bệnh viện.
Ca phẫu thuật thành công nhưng tôi cần phải nằm dưỡng bệnh một thời gian. Kể từ ngày đó, con dâu một lòng chăm sóc tôi. Mỗi sáng, con trai mang theo bình nước nóng đến bệnh viện từ rất sớm. Con dâu thì rửa mặt, chải tóc và lau người cho tôi. Vì tôi không ăn được thức ăn của bệnh viện, buổi trưa con dâu lại tranh thủ về nhà nấu cơm mang vào.
Duy trì như vậy một thời gian, con trai tôi quay về với công việc nên con dâu vừa đi làm vừa chăm sóc tôi. Thấy tôi càng ngày càng nặng, con dâu đã xin nghỉ phép nửa tháng để chăm sóc tôi, điều này khiến tôi rất cảm động.
Mỗi đêm, con dâu co ro trên ghế tựa để trông tôi. Hễ tôi có động tĩnh gì, con liền tỉnh giấc, bật dậy hỏi tôi có chỗ nào không thoải mái không. Mỗi lần như vậy, trong lòng tôi rất vui mừng nhưng cũng đầy xót xa.
Con dâu không phải là con gái ruột của tôi nhưng con bé có thể làm được đến mức này, chắc chắn là vì trước đây tôi đã đối xử tốt với con bé, lo liệu đủ nhà cửa và sính lễ khi cưới. Tất nhiên, con bé vốn đã tốt bụng và hiếu thảo rồi.
Ngược lại, con gái ruột của tôi, trong suốt thời gian tôi nằm viện chỉ đến thăm ba lần, gọi điện vài lần rồi không thấy đâu. Mỗi khi tôi nhớ con gái, gọi điện bảo con đến thay ca cho chị dâu, con gái luôn nói bận rộn, nhà cửa nhiều việc, không có thời gian, kêu tôi đợi thêm vài ngày. Tôi cứ chờ mãi mà vẫn không thấy con gái đâu.
Tôi hiểu rằng, con gái có nhiều áp lực công việc và gia đình nhưng không tránh khỏi cảm giác thất vọng, lạnh lẽo. Người ta nói con gái là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ, với tôi thì không hẳn như vậy.
May mắn là dù con gái không đến thăm, con dâu vẫn ngày ngày ở bên cạnh chăm sóc tôi, lo lắng cho sinh hoạt và bữa ăn của tôi, đưa tôi đi kiểm tra lại.
Sau một tháng nằm viện, cuối cùng tôi cũng được xuất viện. Chỉ đến ngày này, con gái tôi mới xuất hiện. Vừa thấy tôi, con gái đã than phiền rằng, dạo này bận rộn, kêu "mẹ đừng trách móc con".
Tôi giận dỗi, bảo con gái đi nộp viện phí và làm thủ tục xuất viện. Không ngờ con gái ấp úng nói rằng: "Mẹ, tháng này toàn là anh và chị dâu chăm sóc mẹ, mọi thủ tục họ đều quen thuộc, để họ đi nộp viện phí".
Nghe vậy, con dâu liền đứng dậy, cầm lấy phiếu thanh toán đi nộp viện phí và làm thủ tục xuất viện. Tôi tức giận nói: "Con không biết thủ tục thì không biết hỏi à? Nếu không biết thủ tục thì phải biết đỡ đần tiền viện phí chứ?"
Con gái cười đùa nói với tôi: "Dạo trước chồng con vừa mua một chiếc xe mới, hiện không có tiền, viện phí để anh chị trả, họ không thiếu tiền. Khi nào con ổn định lại, con sẽ hiếu thảo với mẹ sau".
Ngực tôi như bị chẹn lại, không muốn nói thêm. Về nhà, tôi suy nghĩ rất nhiều, quyết định đưa hết số tiền tiết kiệm gần 10 tỷ cho con dâu.
Chồng mất sớm, tôi một mình kinh doanh nuôi hai đứa con khôn lớn nhưng không ngờ rằng, con trai hiếu thảo, con dâu cũng hiếu thảo, còn con gái trở nên ích kỷ như vậy. Thái độ và hành động của con gái thực sự khiến tôi đau lòng, hối hận.
Sau khi đưa sổ tiết kiệm cho con dâu, chỉ một ngày sau khi nghe tin, con gái tôi nổi giận đến hỏi mẹ: "Có phải mẹ đã đưa hết tiền dưỡng lão cho anh chị, không để lại gì cho con?".
Sự tức giận của con gái khiến tôi sững sờ. Tài sản của cha mẹ từ xưa đã truyền cho con trai, không truyền cho con gái, chẳng phải ai cũng biết sao? Hơn nữa, tôi bệnh tật và dưỡng lão đều do con trai và con dâu lo liệu, chi trả, tôi để tiền lại cho con trai, con dâu chẳng phải lẽ đương nhiên sao?
Mỗi lần tôi có việc gì cần con gái, con đều nói bận rộn hoặc bên nhà chồng có việc, việc nhà ngoại con bé luôn đùn đẩy, không quan tâm. Vậy thì tôi đưa tiền dưỡng lão cho con trai con dâu có gì sai? Hành động của con gái chẳng phải đã nói rõ, sau này dưỡng lão tôi chỉ có thể trông cậy vào con trai con dâu sao?
Con gái có lẽ không ngờ rằng, tôi lại vì con dâu mà tranh cãi với con bé. Tôi cũng rất đau lòng, con gái bị tôi chiều chuộng đến ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình, còn trách nhiệm lại đùn đẩy cho anh chị.
Dù tôi bị con gái nói trọng nam khinh nữ, thiên vị anh chị nhưng tôi vẫn kiên quyết không chia tiền cho con gái. Căng thẳng kéo dài, con gái coi như tôi không tồn tại, ngày lễ Tết hiếm lắm mới đến thăm, mỗi lần tới không nói được vài câu lại đi mất.
Con dâu thấy vậy liền nói muốn chia nửa số tiền ra đưa cho em gái để gia đình hòa thuận hơn nhưng tôi phản đối. Tôi thà đưa hết tiền cho con dâu để có được một tuổi già bình an còn hơn là đưa tiền để giải quyết mối quan hệ với con gái. Theo mọi người tôi làm vậy đúng không?