Ngày nào bà xã cũng về nhà ngoại, lén đi theo tôi bật khóc tự trách khi thấy mẹ vợ
Đang định vào thăm mẹ vợ, nhưng câu hỏi của bà lại làm tôi khựng người lại.
Quê tôi vốn ở nông thôn, nhưng từ nhỏ tôi đã theo bố mẹ chuyển lên thành phố sinh sống. Bố tôi làm kinh doanh, việc buôn bán cũng khá nên điều kiện gia đình cũng thuộc hàng khá giả.
Những tưởng sẽ chẳng phải lo về cái ăn cái mặc, nhưng không ngờ sau đó bố lại bị tai nạn ô tô. Lúc ấy, gia đình tôi phải bán nhà, vét hết tiền tiết kiệm mới đưa được ông về từ cửa tử. Tuy nhiên, sau đó bố nằm một chỗ và ngày ngày phải làm bạn với thuốc.
Vì đã bán nhà, tiền trong tay chẳng còn bao nhiêu nên sau đó nhà tôi lại phải chuyển về quê ở. Khi về quê, tôi đã dùng số tiền ít ỏi còn lại mua một căn nhà cấp 4 nho nhỏ và mở một tiệm tạp hóa cho bố mẹ bán.
Bố ngày xưa làm ăn phát đạt, lái xe sang về quê, giờ ông lại sa sút thế này nên dân làng không khỏi lắc đầu thở dài than thở. Biết bố buồn lắm, nhưng tôi cũng chỉ biết động viên ông mà thôi. Để được gần bố mẹ hơn, tôi cũng xin làm công nhân tại một nhà máy gần nhà chứ không lên thành phố nữa.
Sau vài năm ở quê, tôi yêu Hạnh. Cô ấy tuy không xinh lắm nhưng nhanh nhẹn, tốt bụng, chăm chỉ. Thực ra trước Hạnh, tôi có quen 2-3 cô gái nhưng khi biết tôi có một người bố nằm liệt giường, ai cũng kiếm cớ chia tay. Chỉ riêng Hạnh là không, cô ấy không chê hoàn cảnh nhà tôi, cũng nói rằng sẽ cùng tôi chăm sóc bố mẹ.
Cô ấy thường xuyên sang nhà tôi chơi, chẳng ngại bóp chân hay đẩy xe lăn cho bố tôi. Nhìn những hành động của Hạnh, tôi xúc động không thôi và tự hứa với lòng mình rằng đời này sẽ không để cô ấy phải chịu uất ức, tủi khổ.
Yêu nhau gần 2 năm, chúng tôi nên duyên vợ chồng. Tuy nhiên, sau khi cưới không lâu, thái độ của Hạnh lại khác hẳn. Cô ấy thường lơ đãng khi nói chuyện với tôi, cũng chẳng chăm sóc bố mẹ chồng chu đáo như trước. Tôi hỏi thì cô ấy cứ ậm ừ bảo không có gì. Gặng hỏi mãi vợ đều trốn tránh nên tôi đành tự mình tìm hiểu, từ đó trở đi tôi âm thầm để ý vợ hơn.
Được một tuần thì tôi phát hiện mỗi ngày vào buổi trưa, sau khi ăn cơm trưa xong vợ lại vội vội vàng vàng đi ra ngoài. Điều này khiến tôi rất nghi ngờ, thậm chí cho rằng vợ ngoại tình.
Muốn biết vợ đang lén lút làm gì nên hôm đó tôi đã đi theo cô ấy, nhưng không ngờ vợ lại về nhà bố mẹ đẻ. Đang thắc mắc không hiểu sao ngày nào vợ cũng về nhà ngoại, mãi đến khi nhìn thấy mẹ vợ, tôi mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hóa ra, mẹ vợ đổ bệnh. Bố vợ đã mất từ lâu, bà ở một mình, nhà tôi thì ở gần nên vợ mới phải ngày ngày chạy qua chạy lại đỡ đần bà. Đang định vào thăm mẹ vợ, nhưng câu hỏi của bà lại làm tôi khựng người lại.
- Ngày nào con cũng qua đây, thằng Trường (tên tôi) và ông bà bên ấy có nói gì không?
- Bố mẹ chồng con thì biết chuyện, nhưng ông bà cũng ốm đau nên không thể sang thăm mẹ được, chỉ gửi lời hỏi thăm thôi. Còn anh Trường, con với bố mẹ chồng giấu không cho anh ấy biết.
Dạo gần đây công ty nhiều việc hơn, anh ấy phải tăng ca suốt, trưa tối tranh thủ về nhà ăn bát cơm rồi đi luôn. Con không muốn anh ấy lo lắng, bận lòng hơn nên giấu. Cũng may con ở nhà may vá, sửa đồ, chủ động được thời gian nên chạy qua chạy lại hai bên được.
Mẹ vợ gật gù đồng tình với cách làm của vợ tôi. Đứng ngoài nghe cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con họ mà tôi nghẹn ngào rơi nước mắt. Tôi tự trách bản thân không phát hiện ra bệnh tình của mẹ vợ sớm hơn, không làm tròn chữ hiếu. Tôi cảm thấy có lỗi vì trước hứa sẽ cho vợ cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc nhưng giờ đây lại để cô ấy một mình gánh vác nhiều thứ như vậy. Xen lẫn đó là niềm hạnh phúc, biết ơn khi có một người vợ dịu dàng, luôn nghĩ cho chồng như vậy.