Nấu ăn hôm nào cũng bị chê mặn chát, vô tình nghe cuộc trò chuyện trong bếp tôi ngỡ ngàng
Chẳng hiểu sao các món ăn tôi nấu vẫn chưa được như ý, hôm thì mặn quá, hôm thì nhạt nhẽo, dù lúc nấu ăn tôi đã cẩn thận nêm nếm vừa vặn rồi.
Chúng tôi kết hôn sau 5 năm yêu và tìm hiểu. Chuyện tình từ những ngày còn là sinh viên với rất nhiều kỷ niệm vui có, buồn có, tiếc nuối cũng có. Ở bên nhau từ những ngày tháng mới ra trường, chẳng có gì trong tay nên hơn ai hết, chúng tôi biết trân trọng và thầm cảm ơn đối phương đã cùng đồng cam cộng khổ, biết động viên và cố gắng hết mình vì tương lai.
Dù anh sinh ra trong gia đình cơ bản nhưng từ nhỏ đã luôn biết tự lập, không ỷ lại hay dựa dẫm gì vào bố mẹ. Công việc anh cũng tự phỏng vấn, tự đi làm và rồi được lên quản lý nhờ nỗ lực của chính mình.
Vì gia đình anh sống ở thành phố, anh lại là con một trong nhà nên sau cưới hai vợ chồng sống chung với bố mẹ để vui cửa vui nhà, tiện bề chăm sóc lẫn nhau. Nói thật tôi cũng hơi lo khi sống chung với mẹ chồng, bởi tôi bản tính ít nói, cũng không quá nhanh nhẹn, nữ công gia chánh chỉ biết sơ sơ, còn mẹ anh lại rất đảm đang, tháo vát, biết tính toán và đa năng.
Dẫu vậy, bù lại chồng tôi lại rất biết tính toán, thông minh và chững chạc hơn nhiều. Anh thường động viên tôi rằng mọi việc lớn hãy để anh tính, còn tôi cứ làm tròn trách nhiệm làm vợ, làm dâu và sau này làm mẹ là được nên tôi cũng thoải mái, bớt lo lắng đôi chút.
Dù không quá đảm đang chuyện nội trợ bếp núc nhưng cũng may tôi nấu ăn tạm ổn, biết làm các món cơ bản. Đáng nói, bố mẹ chồng tôi rất tâm lý khi thuê giúp việc theo giờ để bớt thời gian lau dọn nhà cửa và chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà.
Chỉ có điều, tôi và mẹ chồng vẫn tự tay nấu nướng bữa cơm tối cho cả nhà. Vậy nhưng chẳng hiểu sao các món ăn tôi nấu vẫn chưa được như ý, hôm thì mặn quá, hôm thì nhạt nhẽo, dù lúc nấu ăn tôi đã cẩn thận nêm nếm vừa vặn rồi.
Chuyện này khiến tôi đau đáu mãi không thôi, không biết nguyên nhân do đâu. Mãi tới một hôm vô tình nghe cuộc trò chuyện dưới bếp của mẹ chồng và người giúp việc, tôi mới rõ mười mươi sự thật về những bữa cơm hôm mặn chát hôm nhạt thếch của mình.
Hôm đó sau khi nấu nướng xong, tôi lên nhà chuẩn bị đi tắm thì bỗng nhớ để quên điện thoại dưới bếp nên chạy ù xuống nhà lấy lên. Khi bước gần đến những bậc thang cuối, tôi bỗng nghe thấy tiếng chị giúp việc:
- Bà ơi, cháu nghĩ cô Thủy (tên tôi) là người tốt thực sự đó ạ. Lúc nào cô ý cũng nhẹ nhàng, chu đáo với mọi người, chẳng nề hà việc gì, cũng không la mắng cháu. Cháu sợ nếu cô ý biết cháu cố ý thêm muối mắm làm hỏng các món canh như thế này thì cháu rất áy náy và thấy có lỗi..."
- Không có lỗi lầm gì cả - mẹ chồng tôi kiên quyết nói.
- Dù sao hoàn cảnh nó thế, vào nhà này, chẳng quá là chuột sa chĩnh gạo. Tôi cứ phải thử xem phản ứng như thế nào đã, con dâu thì phải thử lòng.
Mắt tôi như nhòe đi, chân khụy xuống. Lẽ nào, sau chừng ấy năm bên cạnh chồng tôi, quan tâm gia đình anh như bố mẹ ruột mà mẹ anh vẫn chưa hiểu con người tôi ư? Cách tôi cư xử bấy lâu nay vẫn chưa khiến mẹ hài lòng ư?
Mà tại sao mẹ lại thử tôi bằng cách làm hỏng món ăn của tôi như thế? Cách làm của bà thật sự khó hiểu. Mẹ muốn xem phản ứng gì từ tôi đây? Tôi có nên nói chuyện này với chồng không, hay mạnh dạn thẳng thắn nói chuyện với mẹ chồng, để hiểu điều bà mong muốn ở tôi là gì? Tôi không biết như thế nào mới tốt nữa, tôi nên làm thế nào đây?