Muối mặt đến nhà chồng cũ vay tiền chữa bệnh cho bố, những gì anh nói khiến tôi hổ thẹn
Nhìn bố tiều tụy mỗi ngày, mắt mẹ sưng húp vì lo lắng, không còn cách nào khác tôi đành muối mặt tới vay tiền chồng cũ để chữa bệnh cho bố.
Tôi từng có một cuộc hôn nhân mà người khác cho là rất hạnh phúc, chồng cũ là một người đàn ông hiền lành, tốt bụng và chăm chịu, chịu khó. Lúc đó lấy anh chủ yếu vì những đức tính ấy, tôi nghĩ anh sẽ đối xử tốt với tôi, chứ tình cảm dành cho anh thì không nhiều. Với lại khi ấy tôi đã 28 tuổi rồi, liên tục bị bố mẹ giục lấy chồng, cảm thấy anh là bến đỗ an toàn nên tôi “tặc lưỡi” cưới luôn.
Sau 3 năm kết hôn, tôi sinh con trai đầu lòng, nhìn đứa trẻ mũm mĩm, đáng yêu, cả nhà ai cũng mừng. Để chăm sóc mẹ con tôi chu đáo hơn, mẹ chồng đã xin nghỉ hưu sớm vài tháng, còn bố chồng vẫn đi làm kiếm tiền. Trong nhà, lương của chồng giao hết cho tôi giữ, lương của bố chồng dùng để chi tiêu hàng ngày, dĩ nhiên tôi không để bố chồng phải lo tất cả.
Những ngày tháng bình dị cứ thế trôi qua, mỗi ngày đi làm về chồng đều cùng tôi làm việc nhà. Trong mắt người khác, tôi thật tốt số vì lấy được tấm chồng tốt, được gia đình nhà chồng đối đãi tử tế.
Nhưng với tôi, cuộc hôn nhân này thật tẻ nhạt và nhàm chán, bởi chồng rất khô khan, chưa bao giờ biết tạo điều bất ngờ, lãng mạn hay nói lời ngọt ngào với vợ cả. Ngay cả ngày sinh nhật tôi, anh cũng chẳng tặng hoa cũng không có quà, chỉ đơn giản là cả nhà nấu một bữa thịnh soạn cùng nhau ăn thôi. Suốt ngày ở nhà quanh quẩn bên con nhỏ và mẹ chồng khiến tôi phát chán.
Một năm trước, tôi quen một người đàn ông trên mạng, anh ấy và chồng cũ thuộc hai tính cách hoàn toàn trái ngược. Ngày nào anh ấy cũng chào hỏi, làm tôi vui, thậm chí còn nói những lời ngọt ngào khiến trái tim tôi rung rinh, rộn ràng. Dần dần, tôi mong chờ những tin nhắn của anh, chỉ vài tiếng không nói chuyện thôi là tôi đã thấy khó chịu, đứng ngồi không yên rồi.
Sau một thời gian trò chuyện qua lại trên mạng, cuối cùng tôi vẫn không thể chiến thắng được lý trí mà gặp gỡ rồi đem lòng yêu anh. Anh cũng là người đàn ông đã có gia đình nhưng hôn nhân không hạnh phúc. Anh luôn nói vợ anh tệ thế nào và đòi ly hôn để cưới tôi, hứa hẹn sau này sẽ đối xử thật tốt với tôi.
Như uống phải bùa mê thuốc lú khi nghe những lời ngon ngọt ấy, tôi chỉ muốn đường đường chính chính ở bên anh nên nhất quyết ly hôn với chồng, mặc kệ chồng níu kéo, mặc kệ bị bố mẹ từ mặt. Sau khi ly hôn, tôi xách vali rời khỏi nhà để đến bên người tình. Chúng tôi sống trong một căn hộ đi thuê nhỏ, trải qua những ngày tháng hạnh phúc. Nhưng ngặt nỗi, mãi mà người tình không chịu ly hôn với vợ, mỗi lần tôi thúc giục là anh lại viện nhiều lý do khác nhau.
Cứ thế kéo dài nửa năm, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng, bất an về mối quan hệ này. Tôi dọa anh ấy nếu không chịu ly hôn với vợ thì hai đứa sẽ chia tay và không ngờ anh ta bỏ tôi thật. Lúc đó tôi mới hiểu mình ngu dại đến mức nào. Khi biết chuyện của tôi, bố mẹ cũng tha thứ, giang rộng vòng tay đón tôi về nhà.
Chưa được mấy ngày, bệnh cũ của bố tái phát và cần phải phẫu thuật. Gia đình tôi vốn chẳng giàu có gì, những năm qua số tiền tích cóp chẳng được là bao, bản thân tôi cũng chưa bao giờ có một công việc nghiêm túc nên hoàn toàn không có đủ khả năng để chi trả khoản viện phí đấy. Tôi chạy vạy vay mượn khắp nơi mà vẫn không đủ, nhìn bố tiều tụy từng ngày, mắt mẹ sưng húp lên vì thiếu ngủ, lo lắng mà tôi xót xa.
Suy đi tính lại, cuối cùng tôi đành muối mặt tìm đến nhà chồng cũ để vay tiền chữa bệnh cho bố. Nhưng trước mặt anh, tôi tần ngần mãi, lời cứ tới cửa miệng lại bị nuốt vào trong. Tôi không biết phải mở lời với anh thế nào nữa. Khi chưa nói được câu nào, chồng cũ đã đứng phắt dậy đi vào nhà rồi lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm đưa cho tôi. Trong đó có 300 triệu.
- Em không cần phải nói gì cả, anh biết bố em nằm viện và cần tiền phẫu thuật. Em cầm lấy số tiền này về đóng viện phí cho bố đi, lúc nào có trả anh sau.
Mắt tôi nhòe đi khi nghe anh nói, tôi không ngờ anh vẫn sẵn lòng giúp tôi sau những tổn thương tôi đã gây ra cho anh. Anh cũng đưa con cho tôi bế, bảo thằng bé gọi mẹ nhưng con lại khóc lóc vùng vẫy chạy đi. Thằng bé coi tôi như người xa lạ, trong mắt hằn lên sự ghét bỏ, tức tối. Lúc đó trái tim tôi như bị hàng ngàn mũi kim đâm thủng vậy, sự hối hận ngập tràn trong tâm trí.
- Anh biết hoàn cảnh hiện tại của em, nếu muốn em có thể quay lại bên anh. Anh sẽ không quan tâm đến chuyện quá khứ, chúng ta sẽ sống hạnh phúc với nhau như xưa. Con cũng cần một người mẹ, anh muốn cho con một gia đình trọn vẹn. Em đừng đưa ra câu trả lời vội, hãy về và suy nghĩ thật kỹ về việc này nhé. Anh đợi em.
Tôi thật sự thấy hổ thẹn với chồng cũ, nhòe nhoẹt nước mắt rời đi. Không ngờ anh ấy vẫn chịu tha thứ cho tôi, nhưng tôi còn mặt mũi nào nữa mà tái hôn với anh nữa chứ. Tôi có nên quay về bên anh không?